XUYÊN THÀNH NỮ PHỤ ÁC ĐỘC CẦM TÙ NAM CHÍNH - CHƯƠNG 7+8: TAY BẨN CÒN DÁM ĐỤNG VÀO NÀNG?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:28:22
Lượt xem: 75

Chương 7:

Nàng đã thành công lẫn vào phủ tướng quân.

Ban đầu, bọn hắn cho rằng nàng là kẻ lừa đảo giang hồ mà thôi. Nhưng sau khi trổ tài vài chiêu, bọn hắn cuối cùng cũng tin tưởng nàng là thầy thuốc.

Như Mặc cùng nàng tiến vào phủ tướng quân, còn nhất quyết phải ngủ chung một phòng với nàng. Hắn danh chính ngôn thuận lấy lý do: "Chủ nhân, ta sợ bọn hắn làm hại ngươi."

Hmmm…Thực ra nàng sợ hắn làm hại nàng hơn là những người kia.

Nhìn vẻ mặt hắn hớn hở thế kia, nàng như có thể nhìn thấy hai tai cùng đuôi chó của hắn đang vểnh lên, vẻ mặt như kiểu "Chủ nhân! Ngươi không thể lại từ chối ta nha". Nàng có chút nhức nhức cái đầu rồi đó!

Hết cách! Hắn đã như thế rồi, nàng cũng không tiện mở miệng nói lời từ chối, tùy hắn vậy.

Dù sao nàng cũng nghĩ kĩ rồi. Sau khi giải độc cho hắn xong, nàng và hắn liền đường ai người nấy đi, không dính líu gì với nhau nữa. Như vậy là tốt nhất!

Nếu Như Mặc tha thứ cho nàng, nàng sẽ trở về làng, sống mai danh ẩn tích. Còn nếu hắn không tha thứ cho nàng, một mực muốn đuổi cùng g.i.ế.c tuyệt, vậy thì nàng sẽ trốn sang nước láng giềng. Tiếp tục sống một cuộc đời mai danh ẩn tích, không màn thế sự!

"Hứa cô nương, tình hình của Bính Thần nhà ta thế nào rồi?"

Một câu của phu nhân tướng quân kéo nàng trở lại hiện thực, nàng đem suy nghĩ thu vào.

Khẽ lắc đầu, nàng nói:

"Từ nhỏ thân thể hắn đã yếu đuối, nghe người trong phủ tướng quân nói, đi vài bước đã ho khụ khụ, chạy một cái đã thở không ra hơi. Lần này bệnh tình lại càng nghiêm trọng."

"Không còn sống được bao lâu, nhưng cũng không phải là hoàn toàn hết hy vọng."

"Chỉ là cơ hội sống rất mong manh."

"Ta cũng chỉ có thể cố gắng hết sức, còn cứu được hay không thì phải xem ý chỉ của ông trời thế nào nữa."

Phu nhân tướng quân vốn dĩ ảm đảm, nghe nàng nói xong ánh mắt liền lộ vẻ sáng lên.

Nàng ra hiệu cho phu nhân lại gần, nói nhỏ vài câu, phu nhân tướng quân mặt mày xẹt qua vài tia ngoan lệ:

"Ta sẽ xử lý, chỉ phiền Hứa cô nương cứu chữa cho Bính Thần thật tốt."

Nàng gật đầu. Kỳ thực bệnh tình của Lưu Bính Thần là do có người cố ý hại.

Bởi vì trước đó nàng đã kiểm tra đơn thuốc trước đây, rõ ràng thiếu đi vài vị thuốc, nhưng không đáng chú ý, tất cả mọi người đều không có chú ý đến điểm này.

Thủ đoạn này thật quen thuộc, có chút giống như những gì nguyên chủ từng làm. Đồng đạo chăng?

Nếu nói không có người giở trò xấu, nàng có c.h.ế.t cũng không tin.

Huống hồ, Lưu Bính Thần cũng chỉ là tiểu nhân vật, trong sách cũng chỉ miêu tả vài dòng rời rạc. Nàng mặc dù không biết là ai làm, vậy nên chỉ có thể nhắc nhở phu nhân tướng quân, để nàng ấy âm thầm điều tra.

Trên đường về phòng, nàng gặp phải nhị thiếu gia của phủ tướng quân.

Thật lòng mà nói, hắn ta trông thật xấu xí. Người ta thường nói tâm sinh tướng, quả đúng như vậy! Trong mắt hắn luôn mang theo vẻ dâm đãng, nghe nói thường xuyên lui tới chốn lầu xanh, đắm chìm trong những khoái lạc.

Hắn ta rất thích mỹ nhân. May mắn hắn không coi trọng nàng, nếu không sẽ là một phiền phức lớn!

Nàng lịch sự chào hỏi một câu.

Lúc nàng đi qua vai hắn ta, hắn vậy mà kéo lấy tay nàng. Nàng không hiểu, quay đầu nhìn lại, hắn cười hèn mọn nói:

"Mỹ nhân! Ngươi thật đẹp, không bằng theo ta đi, ta đảm bảo cho ngươi vinh hoa phú quý cả đời."

"Không cần phải đi khắp nơi hành y! Cực khổ mà lại chả được bao nhiêu tiền. "

"Ngươi cứ an tâm làm thiếp của ta, ta sẽ cho ngươi tận hưởng khoái lạc khó quên. Ngươi cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần ngoan ngoãn hầu hạ ta là được."

Chương 8

Nàng còn chứ kịp nổi giận, đã nghe một tiếng hét thảm vang lên. Như Mặc mang theo mặt nạ xuất hiện trước mặt nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-phu-ac-doc-cam-tu-nam-chinh/chuong-78-tay-ban-con-dam-dung-vao-nang.html.]

"Vừa mới nãy là cái tay này chạm vào chủ nhân đi?" Đôi mắt Như Mặc đen như vực sâu không đáy.

Bằng một thế lực nào đó, nàng không kịp nhìn thấy Như Mặc ra tay như thế nào. Chỉ thấy trên bàn tay của nhị thiếu gia có một con d.a.o đ.â.m xuyên qua, m.á.u tươi nhỏ xuống từng giọt, từng giọt.

Nhị thiếu gia cũng không kịp phản ứng lại, đợi khi trên bàn tay truyền đến sự đau đớn, hắn giật mình thét lên. Tiếng thét chói tai như tiếng lợn bị chọc tiết, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Trong phút chốc, xung quanh toàn là người với người.

Nàng lập tức phản ứng "Toang cmnr! Như Mặc chơi hơi lố! Lần này có chút quá tay, có vẻ chọc phải phiền phức rồi a!"

Người trong phủ tướng quân bao vây nàng cùng Như Mặc lại, chỉa mũi giáo về phía nàng. Sau đó, phu nhân tướng quân bước ra, nhìn bàn tay đầy m.á.u của nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia nhìn thấy người của mình đến, bộ dáng đang muốn cáo trạng. Phu nhân liếc nhìn một cái liền hiểu rõ vấn đề, khẽ thở dài nói:

"Là Bính Huyền quấy nhiễu cô nương đúng không?"

Phu nhân cũng tự hiểu bản thân nhị nhi tử nhà mình là cái đức hạnh gì, cũng không muốn so đo cùng nàng, xem như cho nhi tử nhà mình một bài học đi, để sau này hắn tiết chế lại một chút cũng tốt.

Nghe phu nhân hỏi, nàng cũng khẽ gật đầu thay câu trả lời.

Phu nhân nhìn Như Mặc thật sâu. Đặc biệt, ánh mắt rơi trên lưỡi d.a.o còn dính máu, nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Hứa cô nương, lần sau gặp phải tình huống như vậy, đừng vội gọi thị vệ động thủ."

"Các nhà quyền quý khác, không dễ nói chuyện như ta đâu."

Nàng khách sáo ứng phó vài câu, thấy Như Mặc đứng im không động đậy, nàng liền nắm lấy tay hắn, một mạch kéo hắn về phòng.

Về đến phòng, Như Mặc vẫn ngây ngốc nhìn vào tay mình.

"Tay chủ nhân thật là ấm áp!"

Hắn nở một nụ cười ngây thơ, hôn nhẹ lên tay của nàng.

Nàng nghiêng người né tránh, Như Mặc ngay lập tức quỳ xuống mặt đất:

"Chủ nhân, ngươi có phải trách ta đã tự ý ra tay với hắn đúng không?"

Nàng lắc đầu, chưa kịp để nàng nói gì, Như Mặc đã nước mắt như mưa.

Từng giọt nước mắt long lanh rơi trên mặt hắn, mỗi lần mi mắt khẽ động, liền có nước mắt rơi ra. Vẻ mặt khóc nhưng không thành tiếng thế này, nhìn ủy khuất, đáng thương cực kỳ. Hắn vừa khóc vừa nói:

"Nhưng mà chủ nhân là của riêng ta, ta không muốn để người khác chạm vào."

"Chủ nhân có phải sẽ chán ghét ta vì ta ích kỷ như vậy đúng không?"

Nàng thở dài, một cảm giác bất lực lại dâng lên.

Nàng không biết phải đối xử làm sao với người nam nhân khuyết thiếu cảm giác an toàn này nữa!

Đánh không được mà mắng cũng không xong. Gặp chuyện chưa kịp quở trách, đã thấy hắn mặt mày đẫm lệ, vẻ mặt đáng thương như chú chó bị chủ nhân vứt bỏ thế kia, nói nàng làm sao nỡ lên tiếng mắng chửi hắn đây.

Chỉ có thể dỗ dành như tổ tông. Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa. Luôn nhẹ nhàng bảo ban hắn chứ không dám lớn tiếng.

"Không, ta không chán ghét Như Mặc a."

"Chủ nhân thích Như Mặc nhất."

"Nhưng có một số việc, chúng ta không thể làm mà không suy nghĩ, cần phải nghĩ đến hậu quả của nó nữa, Như Mặc hiểu không?"

Như Mặc ngây thơ vô số tội, nghiêng đầu nhìn nàng.

Manh c.h.ế.t nàng rồi! Làm ơn ngưng lại sự dễ thương này được không!

Nàng nhịn không được lấy tay lau đi nước mắt còn đọng trên khóe mắt hắn. Như Mặc thuận thế nằm sấp xuống, hắn tựa vào đùi nàng, nhỏ giọng nói.

"Thế nhưng…Chủ nhân! Trong đầu của ta toàn là hình ảnh của ngươi, làm sao có thể nghĩ đến hậu quả được đây?"

Bình luận

9 bình luận

Loading...