Chạm để tắt
Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH NỮ CHÍNH CỨU RỖI BẤT ĐẮC DĨ - CHƯƠNG 5+6: CÔ TA ĐÃ HÀNH ĐỘNG RỒI

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-29 23:25:22
Lượt xem: 66

Chương 5

Vì quá nhiều đồ, bản thân lại không thể mang hết được, Lăng Ca tốt bụng đã gọi tài xế riêng nhà mình ra để đưa cô về.

Đống đồ được để ở hàng ghế sau, cô ngồi ở ghế phụ phía trước.

Trong đêm khuya yên tĩnh, hệ thống cuối cùng cũng không kiềm chế được, nó cằn nhằn:

【Cô có thực sự đảm đương nổi vai nữ chính cứu rỗi trong truyện này không đấy?】

【Nói thật, bản hệ thống chưa từng thấy nữ chính cứu rỗi nào tệ như cô luôn!】

【Có ai làm nữ chính mà lại hành động như cô bao giờ không!】

【Kịch bản bị cô làm cho lệch khỏi quỹ đạo rồi kìaaa!!!】

Cô yếu ớt phản kháng:

“Hệ thống! Chẳng phải chính ngươi đã nói với tôi, Lăng ca là nữ phụ ác độc trong truyện ư? Sao mà tôi không thấy cô ấy hành động gì hết vậy?”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương

Hệ thống trầm mặc nửa ngày:

【Cô ta đã hành động rồi…】

【….】

“Đừng nói với tôi, những điều tôi nghĩ là sự thật nha. Lăng Ca không chỉ đóng gói cua hấp cho tôi mang về, còn tri kỉ tặng tôi thêm hai thùng nước cam, sau đó lại ân cần để tài xế riêng đưa tôi về tận nhà. Những cái này đều là hành động gây khó dễ mà ngươi nói đến đây đó hả?

【……】

Hệ thống im lặng.

Cô nhìn phản ứng của hệ thống liền hiểu. Hoá ra như vậy gọi là hành động quá đáng trong mắt hệ thống.

Trầm tư một lúc, cô lại nói tiếp:

“Hệ thống à! Thật ra tôi thấy như vậy cũng khá tốt.”

Hệ thống: 【……】

Hệ thống có vẻ bị cô làm cho câm lặng, nó bắt đầu lẩn trốn cô.

Cô buồn bực, muốn kiếm người tâm sự cũng không có. Hết cách, cô chỉ có thể lấy điện thoại ra tiêu khiển, tuỳ tiện đi dạo một lượt trên vòng bạn bè. Bất ngờ, cô thấy Tống Tri Việt chia sẻ một liên kết.

【Cuộc sống nghèo khó có thể dẫn đến sự giàu có trên con đường phát triển của một người……】

【Kết cục cuối cùng của kẻ tham tiền là gì?】

【Cảm giác đói khát có thể giữ cho lý trí của bạn ở mức nào……】

......

Hay lắm,  anh ta vừa tát vào mặt cô đấy! Chỉ thiếu bước tag tên cô vào là lật mặt nhau luôn.

Nhưng mà cô cũng không chịu thua. Làm sao lại để yên như thế được. Vậy là cô cũng nhiệt tình vô để lại bình luận.

Tống Tri Việt: “Cuộc sống nghèo khó có thể dẫn đến sự giàu có trên con đường phát triển của một người”

Cô bình luận: “ Phải không đó? Thực hư cấu O.o”

Tống Tri Việt: “Kết cục cuối cùng của kẻ tham tiền là gì?”

Cô bình luận: “Cuối cùng sẽ là gì dẫyyy?”

Tống Tri Việt: “Cảm giác đói khát có thể giữ cho lý trí của bạn ở mức nào?”

Cô bình luận: “Chuyện đó không ai biết. Nhưng có một chuyện ai ai cũng biết, đó là không ăn thì sẽ c.h.ế.t vì đói đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nu-chinh-cuu-roi-bat-dac-di/chuong-56-co-ta-da-hanh-dong-roi.html.]

Một phút sau, Tống Tri Việt đã block cô luôn.

Cô cũng không thể vì quan tâm đến lòng tự trọng của anh ta, mà đến cua hấp cũng không được ăn.

Chương 6

Vừa hay, lúc này tài xế cũng đã đưa cô về tới nhà. Bác tài dừng xe ở dưới chung cư. Cô nhỏ giọng cảm ơn rồi tháo dây an toàn đi xuống.

Sau khi mùa thu đến, trời dường như tối rất nhanh. Thật đúng với câu ca d.a.o "Đêm tháng năm chưa nằm đã sáng, ngày tháng mười chưa cười đã tối”

Khi cô bước xuống xe, đèn đường đã được bật lên, chiếu sáng khắp cả khu.

Cô mở cửa xe bên ghế sau, chỗ đặt hai thùng nước cam. Cô hì hục xắn tay áo lên, chuẩn bị bê hai thùng nước cam ra ngoài, chợt phát hiện dưới ghế có một ít oishi cùng đồ ăn vặt đóng gói khác.

Những cái này cũng là Lăng Ca cho cô. Cô nàng bảo những cái này ăn rất ngon, còn nói cô cứ thoải mái mang đi đi, nhà cô ấy còn nhiều lắm. Ăn hết có thể tìm cô ấy, cô ấy sẽ tặng thêm.

Đấy, nhân vật phản diện người ta lại tội như thế đó! Nếu không phải vì thân phận hai người khác biệt, cô thật muốn kết nữ phản diện làm bạn thân mình rồi. Quá là tri kỉ luôn!

Cô đeo ba lô trước ngực, nhẹ nhàng mở khóa kéo, nhặt đồ ăn vặt bỏ vào balo. Thẳng cho đến khi, cô sờ được cái gì đó mềm mềm.

Theo quán tính, cô lấy tay xoa xoa, bóp bóp rồi nhéo nhéo vài cái, thấy đồ vật mình sờ trúng vừa mềm vừa ấm. Cô giật mình lùi lại phía sau mấy bước.

Sau khi bình tĩnh, cô thò đầu vào trong xem tình hình, trùng hợp người bên trong cũng đang vươn đầu nhìn ra ngoài.

Hai người chạm mặt nhau, khoảng cách rất gần. Cô gần như cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, má đỏ hây hây như quả cà chua chín. Hơi thở cũng trở nên dồn dập hơn.

Màu da Lăng Hoài Hạc trắng bệch như bị bệnh, lông mi dài cong vút, khoé mắt có chút đỏ, ngay cả nốt ruồi dưới mắt anh cũng như được phát sáng. Cả người anh toả ra khí chất đẹp đến mức mờ ảo, không có thật. Khá giống với hình ảnh “bạch nguyệt quang c.h.ế.t yểu” trong tiểu thuyết hay có.

“Sờ đã không?”

“Cảm giác thế nào?”

Lăng Hoài Hạc hỏi.

Cô ngây ngốc, não vẫn chưa load kịp. Nhìn kĩ lại thì cô mới giật mình phát hiện ra, có một gói oishi đang kẹp giữa hộp thức ăn màu đỏ và eo Lăng Hoài Hạc.

Cô mím đôi môi khô khốc của mình.

“Cũng được. Chỉ là có chút không được mát tay cho lắm.”

“Ồ, thế thiệt cho cô rồi!”

“Không có gì.”

“……”

Tuy Lăng Hoài Hạc đang ngồi, nhưng đầu anh ta lại dựa vào góc hộp thức ăn, cộng thêm hàng ghế sau nhiều đồ linh tinh, lại thêm trời tối, ngay cả tài xế cũng không phát hiện ra.

Tài xế hỏi: “Thiếu gia, ngài dự định đi đâu?”

Lăng Hoài Hạc xoa xoa gương mặt của mình. Lúc nãy bị cô nhéo xong, giờ trên mặt vẫn còn lưu lại dấu ấn đỏ: “Đi bệnh viện.”

Câu nói này không hề xung đột với khí chất của anh.

Ủa nhưng mà, không phải trong giới hào môn thường sẽ có bác sĩ riêng, chuyên môn đến tận nhà, phục vụ chăm sóc tận nơi cho mình sao?

Cô nhịn không được, hỏi thẳng.

Lăng Hoài Hạc dáng người mệt mỏi, nhưng anh ta vẫn miễn cưỡng trả lời.

“Tiện đường đi xem bói ở cầu gần bệnh viện.”

“Nhìn khí chất có số mệnh vinh hoa phú quý như anh cũng cần phải xem bói sao?”

Lăng Hoài Hạc: “Vừa uống thuốc vừa kéo dài tính mạng. Tôi muốn đi xem bói để xem mình có thể sống đến trăm tuổi không?”

Loading...