Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên thành nam phụ được cưng chiều - Chương 818

Cập nhật lúc: 2024-09-05 00:18:52
Lượt xem: 12

## Chương 818: Đề nghị tỷ thí (2)

Không lâu sau, Mai nương dẫn theo bốn nha hoàn đi đến tiền sảnh. “Bái kiến Thành chủ.”

“Mai nương, lát nữa, nha đầu giải độc xong, ngươi dẫn nó đến Đông sảnh.”

Mai nương khẽ gật đầu. “Vâng, Thành chủ.”

Tô Lạc đứng bên cạnh, len lén liếc nhìn Mai nương, nhịn không được nhướn mày. Thầm nghĩ: Vị này thật xinh đẹp! Không hổ là thiếp thất của Uông Tiên đế! Quả nhiên là dung nhan khuynh quốc khuynh thành! Uông tiểu thư xinh đẹp như vậy, đều là di truyền gen tốt của vị này!

Vương Tử Hiên nhìn về phía Uông Thành chủ. “Uông Thành chủ, không biết băng phong này là do vị Luyện đan sư nào thực hiện?”

Uông Thành chủ nói: “Là do Tô Luyện đan sư trong phủ ta thực hiện. Lúc đó, độc của hai đứa nhỏ trông rất nghiêm trọng, lại không biết cách nào hóa giải. Tô Luyện đan sư liền phong ấn chúng, hy vọng có thể tranh thủ thời gian, tìm cách giải độc cho hai đứa nhỏ.”

Một gã Tiên Hoàng mặc hắc bào đứng dậy từ trên ghế. “Là ta phong ấn.”

Vương Tử Hiên chắp tay thi lễ với đối phương. “Tô Luyện đan sư, phiền ngài giải trừ băng phong cho Uông thiếu chủ trước.”

Trên mặt Tô Luyện đan sư không có chút biểu cảm. Hắn nói: “Sau khi giải trừ băng phong, các hạ chỉ có một canh giờ, mong các hạ nắm chắc thời gian.”

Vương Tử Hiên khẽ gật đầu. “Đa tạ Tô Luyện đan sư đã báo trước, ta đã biết.”

Tô Luyện đan sư gật đầu, sau đó bước tới, lấy ra đan dược giải trừ phong ấn cho Uông Huy.

Vương Tử Hiên thấy hàn sương trắng trên mặt Uông Huy từng chút từng chút rút đi, lập tức lấy ra đan dược, bẻ làm đôi, đút vào miệng đối phương.

Vương Tử Hiên vừa lấy đan dược ra, mấy gã Luyện đan sư khác đều nhìn về phía hắn, nhưng đều không nhận ra hắn dùng đan dược gì. Vương Tử Hiên dùng là độc đan, Luyện đan sư bình thường tự nhiên không nhận ra.

Sau khi Uông Huy nuốt đan dược, không lâu sau liền tỉnh lại.

Uông Thành chủ thấy con trai tỉnh lại, mừng rỡ như điên. “Huy nhi, con tỉnh rồi?”

“Phụ thân, con, con đau bụng…”

“Cái này...”

Uông Thành chủ nghi ngờ nhìn về phía Vương Tử Hiên, hỏi hắn phải làm sao?

Vương Tử Hiên nói: “Uông Thành chủ đừng lo lắng, cho người đưa Uông thiếu chủ đi giải quyết là được.”

“Sư phụ, chúng ta đi thôi!” Nói xong, Khúc Phong và Mã Dương lập tức đi tới, đỡ Uông Huy từ trong quan tài băng ra, rồi rời đi.

Mọi người lại đợi thêm một nén nhang, liền thấy ba người Uông Huy trở về. Uông Huy sắc mặt tái nhợt ngồi trên ghế.

Vương Tử Hiên bước tới bắt mạch xem xét tình hình.

Uông Thành chủ lo lắng hỏi: “Vương hiền chất, con ta nó thế nào rồi?”

Vương Tử Hiên đáp: “Uông Thành chủ yên tâm, độc của Uông thiếu chủ đã được giải trừ, chỉ là hắn rất yếu, cần điều dưỡng vài ngày, qua vài ngày thân thể sẽ khôi phục.”

Uông Thành chủ nghe vậy, gật gật đầu. “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Vương Tử Hiên làm như vậy, lại chữa khỏi cho Uông Nguyệt. Ôn Lương, Phương Điền, Triệu Côn, Nhạc Linh Nhi, còn có Tô Luyện đan sư, năm người lần lượt bắt mạch cho hai huynh muội, xác định độc của hai người đã được giải trừ. Uông Thành chủ lúc này mới yên lòng.

Nhạc Linh Nhi vẻ mặt hoang mang. “Không thể nào? Sao có thể như vậy được? Mặc Nguyệt hoa, ta chưa từng nghe nói qua loại độc này, Vương Tử Hiên, ngươi dùng giải độc đan gì chữa khỏi cho hai vị tiểu hữu nhà họ Uông?”

Vương Tử Hiên liếc mắt nhìn Nhạc Linh Nhi. “Không thể tiết lộ.”

“Ngươi...”

Tô Lạc trợn trắng mắt. “Bản thân vô dụng, thì nói thẳng là bản thân vô dụng. Nam nhân của ta dùng đan dược gì, có liên quan gì đến ngươi, dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết? Ngươi là cái thá gì?”

“Tô Lạc, ngươi...”

Tô Lạc liếc xéo đối phương. “Đừng trừng ta, ta có bạn lữ rồi, không có hứng thú với ngươi.”

Nhạc Linh Nhi nghe vậy, sắc mặt càng thêm xanh mét.

Uông Huy và Uông Nguyệt ngồi bên cạnh nhìn nhau, đều bị lời nói của Tô Lạc chọc cười.

Nhạc Linh Nhi nghe thấy tiếng cười của hai người, càng thêm tức giận.

Uông Huy và Uông Nguyệt đều được chữa khỏi, Uông Thành chủ rất vui mừng, lập tức lệnh người chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi Vương Tử Hiên. Mọi người vui vẻ ngồi chung một chỗ, cùng nhau ăn uống.

Uông Thành chủ lấy ra một tỷ tiên tinh đưa cho Vương Tử Hiên. Hắn nói: “Lần này đa tạ Vương đan sư đã chữa khỏi cho hai đứa con của ta!”

Vương Tử Hiên nói: “Uông Thành chủ không cần khách khí, đây là điều ta nên làm.” Nói xong, Vương Tử Hiên nhận lấy tiên tinh, đưa cho Tô Lạc.

Tô Lạc nhận được tiên tinh, vui vẻ cười híp mắt, lập tức cất vào nhẫn trữ vật.

Uông Thành chủ lại lấy ra một cái hộp quà đưa cho Ôn Lương. Nói: “Ôn hiền chất, ngươi dẫn sư đệ, sư muội từ xa đến xem bệnh cho hai đứa nhỏ nhà ta, vất vả rồi. Đây là chút quà mọn, xin hiền chất nhất định phải nhận cho.”

Ôn Lương cười gượng. “Kỳ thật, chúng ta sư huynh muội bốn người cũng không làm gì.”

“Không không không, các ngươi có thể đến, bản tọa rất vui mừng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-nam-phu-duoc-cung-chieu/chuong-818.html.]

“Đa tạ Uông Thành chủ.” Nói xong, Ôn Lương nhận lấy quà của đối phương.

Tô Lạc đảo đảo mắt, thầm nghĩ: Đồ đệ của Đan thành thành chủ thật tốt, chữa không khỏi cũng có quà nhận! Uông Thành chủ thật là hào phóng, vậy mà lại tặng một cây tiên thảo cấp mười lăm vạn năm!

Uông Huy nâng ly rượu lên. “Vương đan sư, ta kính ngài một ly, cảm tạ ân cứu mạng của ngài.”

Uông Nguyệt cũng cười nâng ly rượu. “Đúng vậy, kính Vương đan sư, Vương đan sư không chỉ đan thuật tốt, y thuật cũng là nhất lưu, xứng đáng là đệ nhất Tiên đan sư cấp mười bốn. Ta rất bội phục ngài.”

Vương Tử Hiên nghe vậy, bất đắc dĩ cười cười, nâng ly rượu lên. “Đa tạ hai vị Uông tiểu hữu.” Nói xong, Vương Tử Hiên uống cạn ly.

Khúc Phong cũng nâng ly rượu. “Tử Hiên, ta cũng kính ngươi một ly, cảm ơn ngươi đã cứu sư đệ, sư muội của ta.”

Mã Dương cũng nói: “Đúng vậy, ta cũng kính Tử Hiên một ly.”

“Còn có ta!” Nói xong, Uông Thành chủ cũng nâng ly rượu lên.

Vương Tử Hiên nhìn về phía đối phương. “Uông Thành chủ, ngài là trưởng bối, sao có thể kính rượu ta? Vãn bối không dám nhận!”

“Không cần khách khí, ngươi xứng đáng.”

Vương Tử Hiên bị mọi người kính một vòng rượu, uống đến mặt đỏ bừng, đã có ba phần say. Hắn nhìn về phía Phương Điền. “Phương đan sư, lúc trước ngươi muốn khiêu chiến ta phải không?”

Phương Điền nghe vậy, hừ lạnh một tiếng. “Phải, ta xuất quan, vốn là muốn khiêu chiến ngươi, bất quá, ngươi lại trốn tránh.”

Vương Tử Hiên nói: “Trước đó ta có việc, cho nên mới rời khỏi Phù thành. Nếu Phương đan sư có hứng thú, chi bằng chúng ta ngay tại đây, trước mặt Uông Thành chủ, trước mặt mọi người luyện đan, như thế nào?”

Phương Điền nghe vậy, lập tức nổi lên hứng thú. “Ngươi tiếp nhận khiêu chiến của ta?”

Vương Tử Hiên nói: “Ta có ba yêu cầu, nếu Phương đan sư đồng ý, vậy chúng ta liền tỷ thí một phen. Như thế nào?”

“Ồ, yêu cầu gì?”

Vương Tử Hiên cười nói: “Thứ nhất, chúng ta đặt cược một tỷ, nếu Phương đan sư thắng ta, ta sẽ đem một tỷ tiên tinh Uông Thành chủ tặng ta chuyển tặng cho Phương đan sư. Nếu Phương đan sư thua, liền đưa ta một tỷ tiên tinh. Như thế nào?”

Phương Điền nghe vậy, sắc mặt hơi đổi. Một tỷ tiên tinh không phải số lượng nhỏ a!

Tô Lạc nói: “Nếu ngươi không dám so, vậy về sau đừng nói bạn lữ của ta trốn tránh. Là bản thân ngươi không có lá gan so với bạn lữ của ta.”

Nhạc Linh Nhi nghe vậy, sắc mặt rất khó coi. “Lục sư huynh so với hắn, có gì ghê gớm, chẳng qua là một tỷ tiên tinh thôi sao?”

Phương Điền nhìn tiểu sư muội của mình, gật đầu. “Tốt, ta đáp ứng.”

Vương Tử Hiên lại nói: “Thứ hai, đề mục do ta ra. Thứ ba, quy tắc do ta định.”

Phương Điền nghe vậy, sắc mặt hơi đổi. Hắn hỏi: “Vậy ngươi muốn so luyện chế đan dược gì? So như thế nào?”

Vương Tử Hiên đáp: “So luyện chế Vân Hồn đan, không so tốc độ, so phẩm chất đan dược. Thế nào? Ngươi có dám không?”

Phương Điền nghe thấy đối phương muốn so luyện chế Vân Hồn đan, hắn suy nghĩ một chút. “Cái này…”

Triệu Côn nói: “Vì sao lại là ngươi ra đề mục? Phải là sư huynh ta ra đề mục mới đúng!”

Vương Tử Hiên nói: “Ta ra đề mục đặt cược một tỷ tiên tinh, nếu là sư huynh ngươi ra đề mục, vậy phải đặt cược năm tỷ tiên tinh, các ngươi có nhiều tiên tinh như vậy sao?”

Triệu Côn nghe vậy, khóe miệng giật giật. “Năm tỷ, ngươi thật đúng là dám nói!”

Tô Lạc cười lạnh. “Như bạn lữ của ta, tùy tiện tiếp một cái nhiệm vụ, liền có thể kiếm được một tỷ tiên tinh, thân giá tự nhiên là cao. Không phải bất kỳ kẻ nào cũng có thể tùy tiện khiêu chiến, muốn khiêu chiến bạn lữ của ta, tự nhiên phải thể hiện thành ý.”

“Cái này…”

Ôn Lương nhìn Vương Tử Hiên và Phương Điền. Hắn nói: “Thôi đi! Vương tiểu hữu, ngươi và Lục sư đệ ta đều là Tiên đan sư cấp mười bốn, đừng tỷ thí nữa, chúng ta vẫn nên ngồi xuống hảo hảo luận đạo, nói chuyện về đan thuật đi!”

Vương Tử Hiên khẽ gật đầu. “Đương nhiên, ta cũng không muốn tỷ thí. Bất quá, chuyện tỷ thí là do Phương đan sư đề xuất trước. Cho nên, ta liền nói một chút, yêu cầu và tiêu chuẩn của ta. Nếu Phương đan sư nguyện ý tỷ thí, hôm nay liền có thể, nếu hắn không muốn tỷ thí, hy vọng sau này, hắn cũng đừng nên đến tìm ta tỷ thí nữa. Đừng nên dây dưa ta nữa.”

Phương Điền nghe vậy, tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Tốt, so thì so. Ta còn sợ ngươi sao? Theo như ngươi nói — Vân Hồn đan.”

Vương Tử Hiên gật đầu. “Được!”

Ôn Lương nhìn hai người, nhịn không được nhíu mày. “Vậy, hai vị muốn tỷ thí, trọng tài là ai đây?”

Vương Tử Hiên nói: “Nơi này là Thành chủ phủ, trọng tài tự nhiên là Uông Thành chủ.”

Nhạc Linh Nhi trợn trắng mắt. “Uông Thành chủ cũng không phải Luyện đan sư, sao có thể làm trọng tài? Trọng tài nên là Tứ sư huynh ta.”

Vương Tử Hiên lạnh lùng liếc Nhạc Linh Nhi một cái. “Nhạc đan sư nói vậy thật kỳ quái! Thứ nhất, nơi này là Phù thành, không phải Đan thành các ngươi. Trọng tài làm sao có thể là người của Đan thành? Thứ hai, Uông Thành chủ là Tiên đế, là Thánh cấp Tiên phù sư, đức cao vọng trọng, là nhất thành chi chủ. Tại sao lại không thể làm trọng tài nho nhỏ này?”

“Cái này...”

Khúc Phong lập tức đứng dậy. “Nhạc Linh Nhi, ngươi có ý gì? Ngươi vậy mà dám xem thường sư phụ ta?”

Mã Dương cũng sắc mặt khó coi đứng lên. “Nhạc Linh Nhi, ngươi chỉ là một tên Tiên vương nho nhỏ, cũng dám không coi sư phụ ta ra gì, ngươi quả thực là muốn chết!”

Uông Huy sắc mặt âm trầm nói: “Phụ thân ta tuy không phải Luyện đan sư, nhưng, lão nhân gia đã ba mươi vạn tuổi, đan dược vẫn là nhận ra, còn chưa tới mức mắt mờ.”

Uông Nguyệt hừ lạnh một tiếng. “Nhạc đan sư lo lắng rồi, gia phụ kiến thức uyên bác, đan dược vẫn là nhận ra, đan dược phẩm cấp gì, cũng có thể phân biệt rõ ràng, không phải kẻ thiển cận.”

 

Loading...