XUYÊN THÀNH MỸ NHÂN "LEO TƯỜNG" CỦA THÁI TỬ - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-05 23:09:59
Lượt xem: 796

10

Phải nói rằng, Thái tử người này yếu ớt, độc miệng, chán đời và u ám, trông như sắp t//ự s//át đến nơi vậy, cũng không khó lý giải về việc tại sao trong tiểu thuyết hắn sẽ ch//ết vào ngày sinh nhật năm 20 tuổi.

Nguyên tác miêu tả hắn ta rất ít, nhân vật trên trang giấy chỉ có vài nét bút, tẻ nhạt vô vị, và không đáng để nhai đi nhai lại.

Cả đời nhạt nhòa, cái ch//ết trong ngọn lửa lớn là cảnh tượng duy nhất có thể gọi là náo nhiệt và hùng tráng trong cuộc đời hắn.

Ta bước theo hắn, phía trước là hành lang dài và sâu của Tần phủ, cuối hành lang là cổng chính.

Thái giám đến truyền chiếu thư buộc phải lùi lại mười bước, dù trong tay là chiếu thư do Hoàng thượng thân bút, dù vị Thái tử này trông như sắp ch//ết đến nơi, ông ta cũng không dám vượt quyền.

"Mệt rồi."

Thái tử đột nhiên dừng chân, uể oải.

Hé lô các bác, là Xoăn đây ^^ Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn trên MonkeyD ^^

Ta hiểu ý, vội vàng nịnh nọt: "Tìm cho điện hạ một chiếc xe ngựa nhé?"

Hắn lơ đãng liếc ta một cái, chế nhạo: "Xe ngựa nhà các ngươi có thể ngồi được sao?"

Ta tức giận, đây là nói ta trông nghèo khổ sao?!

"Ngài!"

"Hử?"

Thái tử nhướng mày, ta không có gan nên đành chuyển hướng mục tiêu.

"Ngươi!" Ta chỉ vào thái giám, "Đi dắt một con ngựa đến!"

Thái giám này chắc hẳn cũng có vai vế trong cung, lúc này bị ta gọi đi gọi lại, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, rất phức tạp.

"Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao?" Ta dậm chân, chống nạnh, tạo dáng một cái ấm trà lớn, bắt đầu ra oai, "Ta là người của Thái tử! Ngươi cũng dám không nghe lời Thái tử?"

"Nô tài không dám, không dám." Thái giám cuối cùng cũng đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-my-nhan-leo-tuong-cua-thai-tu/chuong-10.html.]

Ta còn chưa kịp quay đầu, Thái tử đã tựa vào ta như người không xương, đem đầu dựa lên vai ta, cười nhẹ một tiếng, hơi thở ấm áp làm đầu tai ta ngứa ngáy.

"Người của Thái tử?" Hắn hạ giọng, như cười như không khiến tim ta đập loạn.

Mặt ta nóng bừng, lắp bắp nói: "À, tính, tính là vậy..."

Thái tử không nói gì,

Ta chỉ cảm thấy không khí căng thẳng, tim đập như trống dồn, vội vàng tìm chuyện để nói, nói hươu nói vượn: "Không, không tính là người thì cũng là tay chân của ngài nhỉ?!"

Hắn xùy cười một tiếng.

Một lát sau,

Hắn cuối cùng cũng đứng thẳng, kéo dài khoảng cách,

Ta lùi lại một bước, xoa xoa tai, vừa kịp nhìn thấy thái giám dắt hai con ngựa trở lại.

Hai con ngựa này toàn thân phủ một màu đen nhánh, trông rất khó gần.

Thái tử leo lên ngựa, thân thủ nhanh nhẹn ngoài dự liệu.

"Ngươi sợ ngựa?"

Ta gật đầu, cố gắng nói mạnh mẽ: "Chủ yếu là chưa quen, lần đầu gặp mặt mà."

Thái tử lại cười, nghiêng người, cánh tay dài quơ một cái,

Trong chớp mắt ta cảm thấy trời đất quay cuồng, khi kịp phản ứng lại thì đã thấy mình ngồi gọn trong lòng hắn,

Ngẩng lên là yết hầu với vẻ đẹp sắc sảo của nam nhân, giọng hắn trầm thấp truyền vào tai ta, đồng thời lồng n.g.ự.c khẽ rung, ta chỉ cảm thấy nơi da thịt chạm vào hắn đều trở nên tê dại.

"Ngồi yên nào," Hắn siết chặt dây cương, giọng cười vang lên, "chó con."

“...”

Bình luận

15 bình luận

Loading...