Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Truyện Séccccc - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:34:28
Lượt xem: 1,416

Thứ hai là, Đường Đường không thể cả đời không yêu đương với ai được, con bé cũng muốn có một mối tình đẹp, tôi không thể tước đoạt quyền lợi của con bé.

Thứ ba là, sớm muộn gì tôi cũng sẽ rời đi, tôi cũng lo lắng tương lai Đường Đường sẽ bị nam chính khốn nạn nào đó lừa, không bằng giao con bé cho một nam chính hợp tiêu chuẩn còn hơn.

Giao?

Tôi ngẩn người, cảm giác xấu hổ tràn ra.

Vậy mà tôi lại coi Đường Đường như vật sở hữu của chính mình, đường lui tôi tự cho là an toàn nhất với con bé lại là giao con bé cho một người đàn ông khác?

Tôi không tin tưởng chính mình, không tin tưởng Đường Đường, nhưng lại tin rằng con bé chỉ là một hình nhân giấy tồn tại trong sách?

Nực cười, tôi tự xưng bản thân là thanh tỉnh, nhưng lại vô thức rơi vào cạm bẫy tư duy của thế giới này.

Có lẽ, lần này tôi nên để Đường Đường tự trải nghiệm mọi chuyện, sau đó tự mình đứng lên.

Lớp 12, Đường Đường và Nam Gia Kỳ yêu nhau.

Con bé từng thấp thỏm kể về tình cảm của hai đứa với tôi, hứa với tôi rằng nhất định sẽ không ảnh hưởng đến việc họ.

Bọn họ còn bàn nhau thi cùng một trường đại học.

Tôi đã gặp mặt phụ huynh của Nam Gia Kỳ, đối phương là người có đầu óc bình thường hiếm gặp trong thế giới này, hành động, lời nói cũng không có gì để chê trách.

Có lẽ là do tôi suy nghĩ nhiều, nhưng lớp 12 học nặng như vậy, nếu Nam Gia Kỳ thật sự thích Đường Đường, vì sao phải nói chuyện yêu đương ở thời điểm này?

Còn có cả Nam Gia n nữa, trong truyện, cậu ta chính là tên biến thái, thường xuyên giả mạo anh trai mình để hẹn hò với Đường Đường.

Tôi rất mâu thuẫn, không biết nên nhúng tay trước khi Đường Đường bị tổn thương, hay là để con bé ăn chút thiệt thòi, sau đó học được cách đề cao cảnh giác với đàn ông…

Đường Đường là con gái của tôi, nhưng tôi không coi mình là mẹ con bé.

Trong lòng tôi, con bé là bạn bè, là em gái.

Tôi có thể nhắc nhở, dẫn đường, giáo dục con bé, nhưng tôi không có dũng khí để đóng vai ác.

Ngày thi đại học xong, Đường Đường lo lắng hỏi tôi, đêm nay có thể không về nhà không?

9.

Bạch Đường Đường 18 tuổi, xinh đẹp như nhân vật bước ra từ trong manga, mỗi tấc trên da thịt đều thể hiện rằng con bé là con cưng của trời.

Mái tóc đen dài, da thịt trắng hồng, ánh mắt như nước hồ thu, đôi môi đỏ thắm, đường cong quyến rũ.

Tôi nhìn con bé chăm chú, đến khi con bé bất an, lí nhí gọi “Mẹ” tôi mới giật mình.

Tôi cảm giác như bản thân đang biến thành một người mẹ cứng nhắc khiến cho người ta ghét: “Đường Đường, con còn nhỏ, không thể tự chịu trách nhiệm cho quyết định của mình. Chờ con lên đại học…”

Tôi dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-me-cua-nu-chinh-truyen-seccccc/chuong-7.html.]

Lên đại học, có nam chính năm là đàn anh trong trường, nam chính thứ sáu là giáo sư.

Ra xã hội đi làm, có nam bảy là chủ tịch.

Rốt cuộc đến bao giờ mới an toàn?

Hình như chẳng có lúc nào là an toàn cả.

Thân làm nữ chính truyện séccc chính là tội nghiệt của con bé, từ lúc xuyên tới thế giới này, tôi không ngừng lo lắng về chuyện này.

Con bé là đứa con gái mà tôi khổ sở nuôi lớn.

Nhưng tôi nuôi con bé lớn, chính vì muốn con bé được quyền lựa chọn.

Mà không phải giống như trong truyện séccc, mơ màng lăn lộn giữa mấy người đàn ông, nhìn như đang lựa chọn, nhưng thực ra lại không hề có quyền lựa chọn và từ chối.

Huống chi, chỉ cần nảy sinh tình cảm thì tất cả đều không phải chuyện lớn.

Đường Đường không phải hình nhân giấy, con bé cũng không cần vì “nam chính” nào đó mà giữ gìn trinh tiết.

Tôi hít sâu một hơi.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

“Con 18 tuổi rồi, theo pháp luật quy định, con đã có khả năng chịu trách nhiệm dân sự… Nếu đây là lựa chọn của con, vậy thì con đi đi.”

Đang định căn dặn thêm gì đó, Đường Đường đã đỏ mặt đeo túi xách lên: “Thôi mà, mẹ, con biết hết rồi.”

Tiếng đóng cửa vang lên, tôi quay lưng về phía con bé, che đi gò má đỏ bừng, tinh thần trở nên hoảng hốt.

Tôi đã tới thế giới này được 10 năm.

Chiều hôm sau, Đường Đường mới quay về.

Chỉ là khi rời đi thì cười hì hì, lúc trở về lại ỉu xìu, dáng vẻ như mất hồn.

Lòng tôi quặn lại: “Sao thế?”

Con bé nằm cuộn mình trên ghế sô pha, giọng nói yếu ớt, ánh mắt mê man: “Con có cảm giác… mọi thứ không hề tốt đẹp như con tưởng tượng.”

Tôi thở hắt ra, thản nhiên nói: “Giống loài sinh sôi đều dựa vào giao phối, chỉ là cấu tạo sinh lý khác nhau dẫn đến cảm nhận của nam và nữ không giống nhau…”

“Không phải… anh Kỳ nói là con quá vụng về, làm đau anh ấy. Những người khác đều rất thuận lợi, chỉ có bọn con là có trải nghiệm tệ thôi.”

Nước mắt Bạch Đường Đường dâng lên, con bé dựa đầu vào tay tôi, cuộn tròn người, giống như muốn thu mình vào trong vỏ kén.

“Hu hu hu, lần đầu tiên của con không còn nữa rồi. Mẹ, bây giờ con chẳng vui vẻ chút nào cả, con rất hối hận vì đã không nghe lời mẹ.”

“...” Tôi hít sâu một hơi, lửa giận bùng lên tận óc.

Tôi muốn đánh c.h.ế.t tên khốn Nam Gia Kỳ kia!

Bình luận

13 bình luận

Loading...