Xuyên Thành Mẹ Của Nữ Chính Truyện Séccccc - Chương 11:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:25:14
Lượt xem: 2,156

Tôi nghe xong mà bàn tay cũng đổ mồ hôi, sợ một giây sau con bé sẽ hỏi tôi: Mẹ, rốt cuộc con là gì?

Cũng may, Đường Đường chỉ mỉm cười nhìn tôi: “Mẹ, dạo này mẹ bận gì thế?”

“Mẹ đang viết tiểu thuyết, nhân vật chính xuyên đến thế giới khác, nơi đó không phân chia nam nữ, chỉ có một giới tính duy nhất.”

Con bé cảm thấy hứng thú, tôi suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục nói: “Bọn họ không có bộ phận sinh dục, bọn họ đều được sinh ra từ máy, chiếc máy có 12 cái vú, bụng to như bao bột mì, không mắt, không miệng, không tai…”

“Cái máy này được gọi là bò sữa.”

“Sau khi nhân vật chính xuyên qua, phát hiện có một tồn tại đặc biệt, đó là dáng vẻ của một người phụ nữ loài người, đang bị những người khác nâng lên, nhẹ nhàng đặt trên ngai vàng.”

“Người phụ nữ ưỡn bộ n.g.ự.c được coi là biểu tượng của trí tuệ lên, giọng nói vang vọng như tiếng trời, người phụ nữ ngồi trên ngai vàng, dùng tay khẽ ấn một cái vào ấn đường của bọn họ, coi như chúc phúc cho đám người kia.”

“[Chuyện này quá kỳ quái.] Nhân vật chính nói: [Đây không phải chỉ là một người phụ nữ bình thường sao?] Thế là nhân vật chính tới gần ngai vàng, nói với người kia: [Cô không nên ở nơi này.]”

“Đám người không vui khi thấy nhân vật chính, người ngồi trên ngai vàng thấy cô ta và nữ chính có bộ n.g.ự.c giống nhau, thế là hạ lệnh sai người đuổi nhân vật chính đi.”

“Đám người dẫn nhân vật chính tới phòng sắt, ở đó có vô số bò sữa, cũng có vô số người có dáng vẻ giống nữ giới loài người.”

“Ồ… đây là truyện cổ tích ạ?” Bạch Đường Đường không nhịn được mà ngắt lời tôi: “Kết quả cuối cùng nhất định là đám phụ nữ kia đoàn kết lại, đánh bại nữ vương, thành lập thế giới mới đúng không?”

“À, mẹ vẫn chưa nghĩ ra.” Tôi thản nhiên nhìn con bé: “Dù sao số lượng đám người kia quá đông.”

“Nhưng nhất định sẽ là kết cục tốt.”

15.

Năm thứ 4 sau khi tốt nghiệp, sở nghiên cứu của nam bảy thành công rút ra một tế bào hoạt tính chưa từng được tìm thấy ở trên người Đường Đường, qua thí nghiệm chứng minh, dạng tế bào này có tác dụng thay thế và chữa trị.

Chỉ tiếc, sau khi rời khỏi cơ thể Đường Đường không lâu, tế bào sẽ chết, mà bọn họ đang nghiên cứu phương pháp để tế bào có thể sống sót lâu hơn.

Con bé mang cho tôi xem video về hội thảo nghiên cứu học thuật quốc tế, trong video, Bạch Đường Đường làm người phát ngôn đại diện cho nhóm nghiên cứu.

“Trong suốt 10 năm, tôi luôn bị cơ thể mình vây khốn, mãi đến khi tôi 26 tuổi, tôi mới thật sự hiểu rõ được cơ thể của chính mình. Mà ngoài tôi ra, trên thế giới này còn có rất nhiều nữ giới xấu hổ không dám thăm dò cơ thể của mình. Sở nghiên cứu của chúng tôi tuyển rất nhiều tình nguyện viên bên ngoài, bọn họ có cặp n.g.ự.c khủng, bị rong kinh… nhưng trước lúc này, không ai chú ý đến sự khác thường của bọn họ.”

“Tôi hi vọng sau này sẽ có nhiều người tìm hiểu, truyền bá, mở rộng tri thức về nữ giới, từ người già 80 tuổi đến những đứa trẻ còn để chỏm. Tôi hi vọng băng vệ sinh và những vật liên quan có thể cùng được đặt ở trước quầy thu ngân, tôi hi vọng những cô gái tuổi dậy thì có thể không cần vì dậy thì quá sớm mà khom lưng hóp ngực, tôi hi vọng bọn họ sẽ hiểu rõ khi nào cơ thể mình nở rộ, khi nào lại già đi. Bọn họ có thể là hoa, có thể là đại thụ, là chim trời, là mãnh hổ… Tôi hi vọng mỗi người phụ nữ đều có thể trở thành người mà mình muốn trở thành.”

Bạch Đường Đường đóng video lại, mỉm cười ôm lấy tôi: “Mẹ, mẹ đã nghĩ ra kết cục của câu truyện kia chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-me-cua-nu-chinh-truyen-seccccc/chuong-11.html.]

Tôi rơi nước mắt, khẽ nói: “Nhân vật chính dẫn theo bò sữa và nhóm người kia xông ra khỏi nhà tù, bọn họ leo qua tường, qua núi, đi rất lâu mới phát hiện được nơi ở của loài người. Người phụ nữ cầm đầu nói cho bọn họ biết, tên của bọn họ là ‘phụ nữ’, bọn họ ở lại đó sinh sống, mà nhân vật chính thì lựa chọn trở về.”

Bạch Đường Đường ngạc nhiên hỏi: “Trở về làm gì?”

“Trở về cứu người ở trên ngai vàng.” Tôi nói: “Sau khi nhân vật chính trở về, phát hiện người ngồi trên ngai vàng đã bị đuổi đi, nhóm người kia quơ d.a.o găm nói: Chúng ta sẽ cắt lỗ tai của ngươi để ngươi không cách nào phân biệt được lời nói dối, chúng ta sẽ móc mắt của ngươi để ngươi không cách nào nhìn rõ sự thật, chúng ta sẽ khâu môi của ngươi để miệng ngươi không thể nói, chúng ta sẽ khóa cổ của ngươi, cho ngươi sinh một đứa nhỏ, ngươi sẽ trở thành bò sữa mới của chúng ta.”

“Nhân vật chính cứu người phụ nữ đi, đưa cô ta về nơi ở, sau khi nhìn thấy nhiều người phụ nữ như vậy, cô ta vô cùng điên cuồng. Nhân vật chính nói với cô ta: Như vậy mới là cuộc sống đúng đắn, n.g.ự.c của cô không phải là biểu tượng của trí tuệ, giọng nói của cô không phải là tiếng trời, cô chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi.”

Trong mắt Đường Đường chứa đầy nước mắt: “Chỉ là một người phụ nữ bình thường thôi sao?”

“Đương nhiên.”

Đột nhiên, cơ thể của tôi dần nhẹ bẫng, khống chế được cởi bỏ, cuối cùng cũng tới lúc rời đi.

“Khi nhân vật chính trở về cứu người phụ nữ kia, nhân vật chính cũng chỉ hi vọng cô ta có thể trở thành một người phụ nữ bình thường.”

“Vẫn có thể để người phụ nữ kia đặc biệt hơn một chút.” Bạch Đường Đường nước mắt nước mũi tèm lem: “Ví dụ như học chút năng khiếu, Sanda gì đó…”

“Ừm, học Sanda, Thái Cực Quyền, vật lộn, biện luận, logic…” Tôi cười nói với con bé: “Kỹ năng nhiều cũng không có gì không tốt, có thể học được gì thì cứ học thêm…”

Con bé không nhịn được nữa, đột nhiên khóc lớn nhào về phía tôi: “Mẹ!”

Sau đó, nhào vào khoảng không.

Tôi không nhịn được mà khóc theo: “Gọi là mẹ hơn nửa đời rồi, nhưng bây giờ con cũng lớn đến thế này… mẹ đây còn nhỏ hơn con hai tuổi đó…”

Bạch Đường Đường không nghe lọt tai, con bé vẫn giống như hồi nhỏ bị đám nam sinh bắt nạt, lớn tiếng khóc: “Mẹ, mẹ…”

Đúng là không có cách nào với con bé này…

Khi vừa xuyên tới, tôi không có quá nhiều tình cảm với Bạch Đường Đường, thậm chí còn thầm nghĩ: Wow, không hổ là nữ chính, khi còn nhỏ mà cũng đáng yêu như vậy.

Nhưng khi con bé rúc vào n.g.ự.c tôi khóc thút thít, nói có nam sinh hôn con bé, tôi đột nhiên cảm thấy phẫn nộ.

Sự phẫn nộ này chống đỡ tôi, để tôi dùng sức mình che chở cho Đường Đường gần 20 năm.

Đường Đường đã rất lâu không khóc rồi.

Tôi không nhịn được, khẽ đáp lại: “Ơi…”

Bình luận

13 bình luận

Loading...