Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-03 18:51:15
Lượt xem: 335

8.

Sau khi xác định xong kế hoạch, chúng tôi thu dọn đồ đạc, chờ màn đêm buông xuống.

Nhưng mà, bóng đêm vừa mới hạ xuống, liền có tiếng đập cửa “Rầm, rầm, rầm", ngoài cửa vọng vào: "Bà ơi, bà đã ngủ chưa?"

Tần thái y khom người, vịn cửa sổ nhìn xung quanh, tôi thì lén lút hé chút cửa ra.

Bà cụ mù chống gậy, mò mẫm mở cửa: "Tiểu Thuận Tử, sao con lại về sớm vậy?"

"Tối nay có nhiệm vụ lùng bắt, vừa khép ra khỏi thành, con đến thăm bà một chút, tiện mang cho bà chút đồ ăn."

Qua khe cửa nhỏ hẹp, tôi thấy người nọ ăn mặc đồ quen thuộc, mặt chữ quốc, mắt tam bạch.

Chính là thị vệ dữ dằn trông coi ở ngoài phòng tôi ngày ấy!

Bà cụ nhận lấy hộp cơm,trông mong hỏi: "Tiểu Thuận Tử, ngày mai con còn quay lại không?"

Thị vệ kia đột nhiên lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Có lẽ con sẽ không về được nữa, phạm nhân con trông coi chạy mất, con bị đánh rất nhiều gậy, suýt chút nữa không giữ lại được cái mạng nhỏ này, còn suýt nữa không được gặp lại bà nữa.”

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi hít một hơi thật sâu, chậm rãi đóng cửa lại, tâm trạng có chút sup sụp..

Trong đầu đều là: "Tôi không g.i.ế.c mọi người, nhưng mọi người lại vì tôi mà chết."

Tần thái y không nhận ra sự thay đổi của tôi, tiến tới thấp giọng nói: "Giờ chúng ta phải đi thôi, sợ đến ban đêm e là không kịp nữa.”

Tôi gật đầu, lấy một thỏi bạc từ trong túi ra đặt lên bàn, sau đó nhảy ra khỏi cửa sổ.

Vừa chạm chân xuống đất, tôi chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Các ngươi làm gì vậy?"

Tôi và Tần thái y liếc nhau, nhìn Bạch Diệp trước mặt: "Đêm nay trời khá đẹp, bọn ta ra ngoài đi dạo."

Tôi và Tần thái y đã bàn bạc trước, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy tính cách Bạch Diệp quá lỗ mãng, rất có thể sẽ liên lụy đến chúng tôi.

Cho nên chúng tôi vẫn quyết định hành động đơn lẻ.

Hắn nhíu mày: "Đi dạo một chút còn mang theo túi quần áo làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/8.html.]

"Toàn là đồ quý giá, sợ mất." Tôi xấu hổ cười cười, đột nhiên phản ứng lại: "Vậy còn ngươi? Ngươi ở đây làm gì?"

Hắn dừng một chút: "Ta... Cũng ra ngoài đi dạo một chút."

"Vậy vừa khéo cùng nhau tản bộ, ha ha ha."

Ba người chúng tôi lòng mang ý đồ xấu, tản bộ trong đêm.

Chỉ chốc lát sau, thôn trang yên tĩnh đột nhiên huyên náo lên, tiếng quan binh đập cửa cùng tiếng gào thét vang lên.

"Nghe nói chạy bộ tốt cho sức khỏe lắm đấy." Tần thái y chạy đầu tiên.

Hai người bọn tôi lập tức đuổi theo: "Ta cũng nghe nói như vậy."

Tiếng động ầm ĩ náo động sau lưng càng lúc càng gần, ba người chúng tôi không hẹn mà cùng chạy như điên.

Tôi là một người thi chạy bộ tám trăm mét cũng tốn sức, cứ thế bị hai người bọn họ kéo chạy suốt năm, sáu cây số.

Cuối cùng tôi rốt cuộc chịu không nổi, ngồi liệt dưới đất, há mồm thở dốc: "Ta không chạy nổi nữa rồi, các ngươi đi đi, ta chạy không nổi nữa, để cẩu hoàng đế đánh c.h.ế.t ta đi."

Bác sĩ trung niên ít tập thể dục như Tần thái y cũng chịu không nổi, cũng ngồi bệt dưới đất với tôi, phẩy phẩy tay với Bạch Diệp: "Ngươi đi trước đi."

Bạch Diệp đứng lại, n.g.ự.c hơi phập phồng, mắt sáng như đuốc: "Các ngươi rốt cuộc là ai?

Hai người chúng tôi cũng không che giấu nữa.

"Ta là tổng lĩnh thái y."

"Tôi là khuê mật của Hạ Nguyệt."

"?" Bạch Diệp khó hiểu: "Vậy các ngươi chạy trốn làm gì?"

"Không chạy không được." Tần thái y há mồm thở phì phò: "Rơi vào tay cẩu hoàng đế, không phải bị đánh thì cũng bị chôn cùng, chịu không nổi."

Trọng tâm câu chuyện bị gián đoạn ở đây, Bạch Diệp kiên quyết chờ chúng tôi hồi sức rồi mới tiếp tục xuất phát cùng chúng tôi.

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...