Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 21

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:10:58
Lượt xem: 70

21.

Thói quen là một thứ đáng sợ.

Bạch Diệp vốn ngày nào cũng trở lại tiểu viện ngủ, lại liên tiếp bảy, tám ngày không thấy xuất hiện.

Bóng đêm dần chìm xuống, tôi nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt của Bạch Diệp, cảm giác nôn nóng bất an không hiểu sao cứ quanh quẩn trong lòng.

Tôi không biết cảm xúc này là lo lắng, hay là bởi vì cái gì khác.

Từ khi Bạch Diệp đến cầu hôn tôi, dường như hắn đã thay đổi.

Ban đầu tôi chỉ cho rằng đấy là tư tưởng phong kiến của người cổ đại, không để ý tới hắn là được.

Nhưng bây giờ đã hơn nửa năm, tôi cũng dần dần quen với sự tồn tại của hắn.

Tôi thở dài.

Bỏ đi.

Cũng chỉ là thế giới trong tiểu thuyết, việc gì phải coi là thật.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Tôi dập ánh nến chập chờn trên bàn đá, quay người về phòng ngủ.

Đang lăn qua lộn lại không ngủ được, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Gần như ngay lập tức, cửa phòng Giang Thần bên cạnh tôi mở ra, ngay sau đó là bóng người lướt qua cửa sổ.

Tôi đoán có lẽ là nữ chính tới rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/21.html.]

Tôi vội vã mặc quần áo tử tế, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem, cửa sổ lại bỗng nhiên mở ra.

Ngay sau đó, một bóng đen tiến vào phòng của tôi.

Tôi giật nảy mình: "Ai thế?"

Bóng đen kia cao lớn lại thẳng tắp, lảo đảo tới gần tôi, sau đó dùng giọng nói khàn khàn đáp lại: “Là ta."

"Bạch Diệp?" Tôi vội đỡ lấy hắn: "Sao ngươi lại vào từ cửa sổ?"

Bạch Diệp liền thuận thế ngã vào trong n.g.ự.c tôi: "Không biết nữa, chỉ là muốn nhìn thấy ngươi sớm hơn chút."

Trong mũi tôi tràn ngập mùi m.á.u tươi: "Ngươi bị thương à?"

"Ừm." Hắn cọ cọ vào vai tôi, giọng nói rất nhỏ, lại rất tủi thân: "Đau."

Tôi dìu theo hắn ngồi xuống giường: "Ta đi tìm Tần thái y."

Cổ tay tôi bị túm lại, Bạch Diệp nhẹ nhàng kéo một cái, tôi ngã vào lồng n.g.ự.c hắn: "Ta muốn ở riêng với ngươi một lát."

Cả người tôi đều cứng đờ, suy nghĩ lung tung rối loạn.

Bóng đêm rất sâu, trong phòng không có ánh nến.

Bạch Diệp tựa vào vai tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ, giống như một ngọn nến, đốt cả người tôi nóng lên.

"Tiểu Ngư." Hắn thấp giọng gọi tôi, giọng nói rất khẽ, cũng rất dịu dàng: "Tại sao ngươi biết ta tên là Bạch Diệp?"

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...