Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 14:13:22
Lượt xem: 200

2.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi mơ màng nghe thấy tiếng bước chân, tôi lập tức mở mắt ra.

Ban đêm không có đèn, ánh trăng chiếu vào cửa sổ giấy mỏng, phản chiếu ra bóng cây lắc lư theo gió.

Tôi có chút sợ hãi ôm chặt gối đầu.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, "rầm" một tiếng, cửa phòng của tôi bị đá văng.

Hai người có vẻ là thị vệ bước vào, cũng mặc kệ trang phục tôi có xộc xệch hay không, mỗi người kéo một bên tay tôi, khiêng tôi đi.

Tôi có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, hai thị vệ trực tiếp vọt thẳng vào trong viện nữ chính, thuần thục đặt tôi lên ghế dài, hai cung nữ ôm gậy, đã đứng ngay ngắn hai bên.

Giang Thần đang quỳ trên mặt đất, Hạ Nguyệt đứng bên cạnh hắn ta, nhíu mày hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Nam chính Nam Vân Châu nhàn nhã ngồi ở một bên: "Nàng đã có sở thích nửa đêm canh ba triệu kiến ám vệ này, ta cũng có sở thích nửa đêm đánh người giải tỏa ưu sầu."

Hắn ta tao nhã nhét quả nho vào miệng: "Đánh."

Một giây sau, từng gậy đánh bộp bộp xuống người tôi.

Tôi đau đến mức chảy nước mắt, vẫn là câu nói cũ: "Ngươi đánh ta làm gì?! Ngươi đánh hắn đi!"

Thay nữ chính ăn đòn thì thôi đi, sao ghen tuông với ám vệ cũng đánh tôi!?

Nam Vân Châu nhàn nhã nghe tiếng kêu khóc của tôi: "Hắn luyện võ, chịu được đòn. Ngươi thì khác, da non thịt mềm. Hôm nay đánh một trận, không biết phải nằm bao lâu mới lành."

...

Tôi run rẩy giơ tay lên, làm ra thủ thế 6.

"Người nào gây chuyện cũng là ta chịu đòn đúng không? Chơi hết nổi luôn rồi á?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2.html.]

Nam Vân Châu cười khinh miệt, không để ý đến tôi nữa.

Trong đêm im ắng, chỉ có tiếng kêu khóc của tôi, cùng tiếng gậy nặng nề đánh xuống.

"Đủ rồi." Hạ Nguyệt tiến lên một bước: "Ta xin lỗi ngươi, ta sai rồi."

"Một câu xin lỗi là có thể bỏ qua dễ dàng?" Nam Vân Châu thản nhiên lắc đầu: "Chỉ thế vẫn chưa đủ."

"Ngươi muốn thế nào?"

Nam Vân Châu liếc mắt nhìn Giang Thần: "Bảo hắn cút đi."

Tôi vừa bị đánh, vừa nhớ lại cốt truyện.

Tôi nhớ ra vì nam chính có ham muốn chiếm hữu cực mạnh, Giang Thần quả thật bị đuổi ra ngoài.

Ở trước mặt nữ chính nói là đuổi ra ngoài, nhưng thật ra quay đầu liền phái người ám sát.

Giang Thần trở về từ cõi chết, nhưng vẫn bị phế một chân, lúc cuối cùng thì tự cung để được ở lại bên cạnh nữ chính.

Cũng thật sự hèn mọn đến cực hạn.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

"Được, ta sẽ bảo hắn cút." Hạ Nguyệt đi đến trước mặt Giang Thần: "Tình nghĩa chủ tớ giữa ngươi và ta đã tận, ngươi đi đi."

"Chủ tử." Giang Thần cứng đờ cả người, còn muốn nói thêm gì nữa.

Hạ Nguyệt hung hăng đá hắn ta một cái, cao giọng nói, trong giọng mang theo nghẹn ngào: "Ta bảo ngươi cút."

Giang Thần nhìn thoáng qua tôi, cuối cùng vẫn cúi đầu: "Thuộc hạ cáo từ, chủ tử nhớ bảo trọng."

Dứt lời, liền rời đi đầu không ngoảnh lại.

Khóe miệng Nam Vân Châu lúc này mới cong lên, hắn ta tiến lên khẽ vuốt tóc nữ chính: "Như này mới ngoan."

Hắn ta cũng không quay đầu lại mà phân phó một câu: "Đưa trở về đi."

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...