Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 16+17

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:22:40
Lượt xem: 707

16.

Lúc Giang Thần tỉnh lại đã là ba ngày sau.

Tôi đang viết thoại bản trong hậu viện.

Lúc còn sống, tôi là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện nữ tần, lúc ở đây vẫn muốn làm lại nghề cũ. Chỉ tiếc thời đại này phụ nữ được giáo dục không nhiều, tiểu thuyết nữ tần không phát triển trong thị trường này lắm.

Vì vậy tôi bắt đầu viết sảng văn nam tần: "Sau khi sống lại, ta là đệ nhất chiến thần."

Bạch Diệp cố ý múa kiếm trước mặt tôi.

Hắn mặc một bộ bạch bào tiên khí bồng bềnh, trường kiếm không ngừng vung qua cây ngô đồng trên đỉnh đầu, tạo thành cảnh đẹp lá rụng bay bổng.

Còn thỉnh thoảng ném cho tôi ánh mắt "Nữ nhân, cái này vẫn chưa lấy được lòng được ngươi sao?"

Mấy ngày nay, hoặc là hắn mời tôi ngắm trăng uống rượu, hoặc là cầm sách đọc thơ trước phòng tôi, tóm lại là đủ trò đủ kiểu nhiều vô kể.

Tôi mơ hồ hoài nghi, hắn đang quyến rũ tôi?

Nhìn lá cây đầy bàn, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà bùng nổ: "Ngươi quậy chán chưa hả?”

Vừa rống xong, Tần thái y mở cửa sổ, thò đầu vào: "Tiểu Vu, người kia tỉnh rồi."

"Tỉnh rồi?"

17.

Giang Thần yếu ớt dựa vào giường, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "Vu cô nương, sao ngươi lại ở đây?"

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Dứt lời, hắn ta không ngừng nhìn ra sau lưng tôi, lại chỉ thấy mỗi Bạch Diệp sau lưng tôi.

Tôi bất đắc dĩ: "Đừng nhìn nữa, Hạ Nguyệt không ở nơi này."

"Vì sao cô nương lại ở đây?"

Tôi nhún nhún vai: "Ta trốn ra đây."

"Ngươi vậy mà không để ý đến an nguy của tiểu thư, để nàng ấy ở lại một mình trong hoàng cung?" Giang Thần không thể tin nổi nói.

Tôi đột nhiên không biết nói gì.

Dù sao tôi xuyên không đến đây, cũng không tỷ muội tình thâm gì với nữ chính Hạ Nguyệt.

Hơn nữa tôi biết nội dung cốt truyện, theo tôi thấy, nam nữ chính chính là vợ chồng son thích giận dỗi nhau, tôi xen vào làm gì.

Bạch Diệp phía sau lại mở miệng: "Tiểu Ngư cũng không phải nha hoàn của tiểu thư nhà ngươi, không có trách nhiệm bảo hộ nàng ta. Huống chi nhân sinh ngắn ngủi, Tiểu Ngư sao phải quanh quẩn yêu hận tình thù với tiểu thư nhà ngươi, chẳng lẽ nàng ấy không có cuộc sống của riêng mình chắc?"

Giang Thần mím môi, cúi đầu: "Xin lỗi Vu cô nương, ta nhất thời nóng vội, là tại hạ đường đột rồi."

"Không sao." Tôi khoát tay không so đo.

"Cái chân này của ngươi, cũng chỉ có ta mới có thể cứu về cho ngươi, trong khoảng thời gian này, nhất định phải nằm trên giường nghỉ ngơi." Tần thái y vừa nói, vừa bắt đầu móc tiểu dược hoàn của hắn ra.

Từ sau khi Bạch Diệp hối lộ, anh ta dùng dược hoàn cũng rõ ràng hào phóng hơn rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/1617.html.]

Không có việc gì thì nghiên cứu thành phần của những phương thuốc cổ này, thỉnh thoảng còn lắc đầu thở dài, nói nếu có máy móc chuyên nghiệp thì tốt biết bao.

"Đại phu, xin hỏi khi nào ta có thể đi lại? Tiểu thư lẻ loi một mình ở hoàng cung, ta phải trở về cứu nàng."

Lời này vừa thốt ra khỏi miệng, tôi và Bạch Diệp nhìn nhau, đồng loạt lui về phía sau một bước.

Quả nhiên một giây sau, Tần thái y lập tức bùng nổ.

Anh ta chắp tay sau lưng, đi qua đi lại, trong miệng hùng hùng hổ hổ.

Giang Thần mặt trắng bệch, ánh mắt giống như Bạch Diệp lần đầu tiên bị mắng, vừa hoang mang vừa vô tội.

Có lẽ trong mắt tôi luôn có filter cho Giang Thần, luôn cảm thấy hắn ta đáng thương.

Cho nên tôi tiến lên một bước, chuẩn bị giúp hắn ta giải vây.

Vừa bước lên, Bạch Diệp liền nắm chặt cổ tay của tôi, kéo tôi lại, thấp giọng hỏi: "Tần thái y đang nổi nóng, ngươi định làm gì?"

Tôi cũng nghiêng đầu, thấp giọng trả lời: "Ta giúp hắn giải vây."

Bạch Diệp trừng to mắt: "Dựa vào cái gì?"

Tôi: "?"

"Lúc ấy ta bị mắng ngươi cũng đâu có giúp ta giải vây, sao giờ lại tốt bụng như vậy?"

Tôi: "... Có thể bởi vì hắn khá là đáng thương?"

"Ta thì không đáng thương? Không được đi!"

Tôi gạt tay hắn ra: "Ta phải đi."

"Hai người lôi lôi kéo kéo gì thế?" Tần thái y lạnh mặt hỏi.

"Không có gì, Tần thúc, ngài tiếp tục dạy dỗ đi. Ta và Tiểu Ngư đi nấu cháo." Bạch Diệp lôi tôi đi nấu cháo.

Đến lúc tôi và Bạch Diệp đấu võ mồm xong, bưng cháo trở về, Tần thái y đã dạy dỗ xong rồi.

"Được rồi, ăn chút cháo đi, mấy ngày nay đều phải ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi."

Tôi vội vàng đưa cháo qua, Giang Thần thấp giọng nói cảm tạ rồi nhận lấy.

Hắn ta đã đói bụng ba ngày, lại vì mất m.á.u quá nhiều, tay run còn hơn Bạch Diệp lúc trước, tôi nhịn không được nhìn sang, nhíu mày.

Lúc bà tôi bị bệnh nặng cũng như vậy, tay gầy yếu run rẩy, lúc nào tôi cũng thấy run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng tôi vô cùng khó chịu.

"Hay là..." Tôi vừa lên tiếng, Bạch Diệp đã bước ra trước tôi một bước: "Giang Thần huynh, ta tới bón cho huynh ăn."

...

Tôi câm nín nhìn Bạch Diệp tay chân lạnh nhạt nhét cháo còn nóng vào miệng Giang Thần, lập tức cảm thấy Giang Thần càng lúc càng đáng thương hơn.

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...