Xuyên Thành Hầu Gái Trong Truyện Sécccccccc 1v3 - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:32:12
Lượt xem: 1,099

Chậc chậc~

Tôi cẩn thận lắng nghe.

“Trường Phong… Em đau… đau quá… anh chậm một chút.”

“A Kha, không được, chỗ đó ngứa quá…”

“Anh Hàn, đừng như vậy, em mệt quá rồi…”

Tiếng đàn ông thở dốc và tiếng hít thở của phụ nữ càng lúc càng rõ.

Ôi mẹ ơi…

Chuyện này thật kích thích!

Không hề tranh giành nhau nha, tôi có cảm giác mấy người bọn họ đều rất vui vẻ~

Đột nhiên bên trong có tiếng vọng ra: “Cầm một thùng đá lạnh vào!”

Đù đù đù! Công việc của tôi đã tới, tôi phản ứng rất nhanh, chạy xuống lầu, lấy đá trong tủ lạnh ra, sau đó nhanh chóng đưa lên lầu.

Tôi gõ cửa, đẩy cửa vào, cúi đầu xuống, không dám nhìn lên.

Một người đàn ông trong phòng lạnh lùng ra lệnh cho tôi: “Đứng đó làm gì? Mau đưa qua đây!”

Mẹ kiếp, ai trêu chọc gì anh ta? Vừa mở mồm đã cáu gắt cái gì? Nếu không phải không được thì tôi có thể dùng một tay bóp c.h.ế.t anh ta rồi, còn có thể quật một cú qua vai siêu đẹp nữa!

Đèn trong phòng chưa mở, màn giường được kéo lên, bên trong hơi trống rỗng.

Tôi ngoan ngoãn đặt thùng đá lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-hau-gai-trong-truyen-secccccccc-1v3/chuong-2.html.]

Sau đó ngoan ngoãn lùi ra ngoài.

Cảnh này không có trong cốt truyện!

Nhưng trước khi ra, tôi nhìn thấy bao cao su trong thùng rác, hai mắt tôi trừng lớn!

Một… hai… sáu… chín… mười một cái!

Mẹ kiếp!

Tôi quá lỗ mãng, tôi lại dám nói các nam chính “không được!”

Với trình độ này thì khéo bọn họ còn đục được cái cột đá trong nhà thành cái động luôn ấy chứ!

4.

Hôm sau tôi lên hầu hạ nữ chính, tôi khẽ thở dài, không thẹn là nữ chính truyện séc, trông thì trắng trắng mềm mềm yếu ớt, vậy mà cơ thể lại khôi phục rất nhanh, khi ăn sáng trông rất có tinh thần.

Nguyễn Nhuyễn ăn socola nhập khẩu ở trên lầu, tôi ở dưới lầu nhổ cỏ dại trong vườn hoa, đầu đầy mồ hôi.

Tôi nhìn nữ chính ở trên lầu, trong mắt cô ấy lộ ra sự mềm yếu, nhưng có vẻ cô ấy không hề vui.

Cô ấy đột nhiên mở miệng: “Cô tên gì?”

“Trần Băng Ninh.” Tôi đáp.

Cô ấy cười một tiếng, nói với tôi: “Mắt của cô rất đẹp.”

Trong lòng tôi thầm mắng, xinh đẹp cũng chỉ là mệnh người hầu, xuyên vào sách vẫn phải làm người hầu, thật xui xẻo.

Ở ban công lầu hai, Nguyễn Nhuyễn đứng dậy, cô ấy dang hai tay ra, nhắm mắt lại, cơ thể hơi lay động, tôi sợ tới mức tim đập thình thích, lo lắng cô ấy nghĩ quẩn, bèn vội vàng ngăn cản: “Đàn ông không đáng giá, tương lai mới có thứ đáng để mong chờ, cô đừng làm liều, cô phải nghĩ đến những người quan tâm cô, bọn họ sẽ đau lòng đến cỡ nào chứ? Cô không muốn bị người giam cầm thì đừng lùi bước, cũng đừng làm chuyện điên rồi.”

Bình luận

12 bình luận

Loading...