Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Con Gái Của Phản Diện - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:40:50
Lượt xem: 220

Ta mỉm cười nói.

Tuy rằng lúc này Tống Úc Thư chưa từng gặp Giang Nguyệt, thậm chí suýt chút nữa quên mất người này.

Nhưng Giang Nguyệt từ nhỏ đã thầm mến hắn.

Cuối cùng tất nhiên cũng như ý nguyện gả cho hắn.

Chuyện này bị khơi ra, người xấu hổ nhất chính là Liễu Như Tuyên.

Cả kinh thành đều biết Liễu Như Tuyên vẫn luôn đi theo Tống Úc Thư.

Nếu như không ai nhắc đến hôn ước này thì có thể giả vờ như không có chuyện gì, nhưng đã nhắc đến rồi, một nữ nhi chưa xuất giá ngày ngày đi theo nam nhân đã có hôn ước, dù sao cũng không hay ho gì.

Tống Úc Thư lập tức nói: “Ta chỉ cưới Như Tuyên, còn hôn ước kia, ta sẽ hủy bỏ.”

Nói thì dễ dàng, nhiều năm như vậy cũng chẳng thấy hắn có động tĩnh gì.

Ta cụp mắt xuống, nụ cười trên môi không giảm: “Đúng vậy.”

Trong lòng Liễu Như Tuyên tuy rằng không thoải mái, nhưng trước mặt người ngoài, vẫn luôn ra sức bảo vệ Tống Úc Thư.

“Ta tin tưởng hắn nhất định sẽ hủy bỏ hôn ước, không biết ý của Thẩm tiểu thư là gì? Chẳng lẽ muốn chia rẽ chúng ta sao?”

Nhìn thấy Liễu Như Tuyên bênh vực Tống Úc Thư như vậy, ca ca đau lòng muốn chết.

“Tên tiểu nhân bỉ ổi này rõ ràng là ăn trong nồi còn ngó trong thúng!”

Liễu Như Tuyên tức giận nói: “Cũng tốt hơn so với Thẩm công tử có đến hai mươi vị mỹ thiếp!”

Ca ca nghẹn họng, không nói nên lời.

Lần đầu tiên ta được trải nghiệm cảm giác bất lực khi kéo người khác.

Nhưng hiển nhiên ca ca không nghĩ như vậy, trên đường trở về phủ, hắn còn trách ta tại sao không giúp hắn nói chuyện.

“Muội muội, tại sao muội không giúp ta? Chẳng lẽ muội thích tên mặt trắng kia sao?”

Ta lạnh lùng nói: “Ta không phải là động vật chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ.”

“Vậy tại sao muội—”

Ta nghĩ lúc này ánh mắt của ta nhất định lạnh lẽo đến đáng sợ, hung hăng liếc hắn một cái.

“Câm miệng.”

 

5

 

Phụ thân sau khi tan triều vô cùng tức giận, bởi vì không biết Tống Úc Thư bị trúng tà gì, vậy mà dám công khai chế giễu ông.

Phải biết rằng xưa nay hắn ta luôn giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, chìm đắm trong tửu sắc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-con-gai-cua-phan-dien/chuong-7.html.]

Nhắc đến Tống Úc Thư, tất nhiên ca ca lại thổi gió thêm dầu.

Ngay cả phụ thân vốn dĩ trầm ổn cũng có chút tức giận, hận không thể lập tức dẫn người đi giải quyết Tống Úc Thư.

Mẫu thân ngồi bên cạnh hỏi ta: “Tại sao Vân Nhi không nói gì?”

Xét cho cùng chuyện của Tống Úc Thư là do ta phụ trách.

Ta mỉm cười: “Tống Úc Thư xưa nay là kẻ có tâm cơ, có lẽ là cảm thấy bản thân đã đủ lông đủ cánh, muốn thăm dò chúng ta một chút thôi.”

Phụ thân tức giận đập bàn: “Chỉ là một tên nhóc con, cũng xứng sao?”

Lời này vừa dứt, bên ngoài vang lên một giọng nói trong trẻo.

“Chuyện gì khiến phụ thân tức giận vậy ạ?”

Giọng nói ấy vô cùng lạnh lùng, mang theo chút gì đó cao ngạo.

Trùng hợp là hôm nay kinh thành bắt đầu có tuyết rơi.

Giọng nói ấy hòa vào tiếng tuyết rơi xào xạc, vô cùng êm tai.

Phụ thân mừng rỡ, đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón.

“Cẩm Nhi của ta! Cuối cùng con cũng về nhà rồi!”

Nhìn thấy bóng dáng khoác trên mình chiếc áo choàng trắng như tuyết đứng ở cửa, ta vậy mà lại có chút thất thần.

Là Thẩm Cẩm.

 

Trong truyện, vì nguyên chủ phản bội mà Thẩm Cẩm bị hại chết.

Từ đó nhà họ Thẩm suy tàn, tiếp đó ngoại trừ nguyên chủ, tất cả đều bị tru di.

Thẩm Cẩm sinh ra không hề giống nguyên chủ, nàng ấy trông như một hồ nước sâu, lạnh lùng tĩnh lặng. Còn nguyên chủ thì má đào mắt hạnh, toát lên vẻ trong sáng ngây thơ. 

Thẩm Cẩm từ nhỏ đã giúp Thẩm gia lo liệu mọi việc, lại sống cùng bà nội, chúng ta thậm chí chưa từng gặp mặt. Nàng ấy về nhà thì ta không có ở nhà, ta ở nhà thì nàng ấy chưa từng trở về. Đôi lúc ta còn cảm thấy, quá trùng hợp như thể là cố ý. 

 

Thẩm Cẩm nhìn ta: "Muội muội."

 

Tuy cười, nhưng ý cười chẳng chạm đến đáy mắt. Thậm chí ta còn nhìn ra sự lạnh lùng trong mắt nàng ấy. Cho ta cảm giác người đến không có ý tốt.

 

Ta cũng cười, nụ cười ngây thơ vô hại.

 

"Tỷ tỷ!"

 

Loading...