Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Thành Con Gái Của Phản Diện - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-18 12:42:36
Lượt xem: 301

Xem ra tỷ tỷ ép nàng ta hơi quá rồi. 

 

Từ sau khi trở về, Thẩm Cẩm liền bày tỏ rõ ràng muốn xử lý Tống Úc Thư. 

 

Tống Úc Thư âm thầm nuôi dưỡng thế lực, Tống phủ cơ quan trùng trùng, thậm chí còn có s.ú.n.g kíp, hỏa pháo. 

 

Xử lý hắn ta đúng là có chút khó khăn.

 

Thẩm Cẩm từng thăm dò ta, tại sao lại để mặc cho Tống Úc Thư phát triển. Ta chỉ nói là bị dáng vẻ ăn chơi trác táng của hắn ta che mắt. 

 

Ta không biết Thẩm Cẩm có tin hay không, nhưng phỏng chừng nàng ấy muốn động đến Tống Úc Thư cũng không phải chuyện trong thời gian ngắn.

 

Đây chính là cơ hội cho ta.

 

Nhìn ta nửa ngày không nói, Liễu Như Tuyên cảm thấy bị sỉ nhục.

 

Ta mới ngẩng đầu lên: "Tại sao lại tìm ta?"

 

Tại sao không trực tiếp đi tìm ca ca?

 

Liễu Như Tuyên siết chặt nắm đấm, nghiến răng: "Bởi vì ta cảm thấy Tam tiểu thư còn chút lương thiện."

 

Lương thiện, cái mác này của ta thật sự là không gỡ bỏ được.

 

Nhưng mà cũng không phải chuyện xấu.

 

Ta cười nói: "Tống Úc Thư có biết chuyện này không?"

 

Chuyện như vậy, tất nhiên là do Liễu Như Tuyên tự mình quyết định.

 

Tống Úc Thư là người kiêu ngạo, lòng tự tôn lại cao, sao có thể cho phép Liễu Như Tuyên làm như vậy?

 

Liễu Như Tuyên rất bực bội vì ta đã biết còn cố hỏi, nhưng lại không thể không cúi đầu. 

 

Nhìn bộ dạng này của nàng ta, ta thật sự không nỡ.

 

Tìm ca ca, hắn nhất định sẽ vui mừng đến phát điên. 

 

Kế hoạch này của Liễu Như Tuyên nhất định sẽ thành công.

 

Thậm chí đến tối còn có thể diễn một màn sống c.h.ế.t không rời, cùng nhau bỏ trốn nữa.

 

Ta chưa bao giờ thích náo nhiệt, nhưng mà đối với Liễu Như Tuyên tự động đưa đến cửa như vậy, ta lại cảm thấy rất vui vẻ.

 

"Được thôi.”

 

“Vậy thì ngoan ngoãn trở thành thiếp thất thứ hai mươi mốt của ca ca ta đi."

 

9

 

Đêm đó vô cùng lạnh lẽo.

 

Sau khi biết tin ca ca cưới Liễu Như Tuyên, Tống Úc Thư tức giận, bất chấp tất cả, dẫn theo toàn bộ lực lượng đến cướp người.

 

Ta và Thẩm Cẩm nhìn ngọn lửa ngút trời bên ngoài, ánh mắt nàng lạnh lùng.

 

"Lại là một vở kịch hay do muội đạo diễn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-con-gai-cua-phan-dien/chuong-10.html.]

 

Đúng vậy, Tống phủ cơ quan trùng trùng, muốn tấn công nhất định sẽ tổn thất nặng nề.

 

Vì vậy phải dụ rắn ra khỏi hang.

 

Gần đây Thẩm Cẩm vẫn luôn lo lắng về việc điều tra lai lịch của Tống Úc Thư, không ngờ hôm nay hắn ta lại tự động dâng mình tới cửa.

 

Nhưng mà cũng không phải.

 

Bởi vì đây không chỉ là một vở kịch hay.

 

Ta mỉm cười: "Tỷ tỷ không hài lòng sao?"

 

Thẩm Cẩm đáp: "Hài lòng. Bất ngờ quá mức, thậm chí còn có chút sợ hãi."

 

Sợ ta sẽ ra tay với nàng sao?

 

Không, sẽ không đâu.

 

Với thủ đoạn của Thẩm Cẩm, đã trọng sinh rồi còn để cho ta sống tốt đến bây giờ, không khó để nhận ra, nàng ấy rất coi trọng tình thân.

 

Đã mang theo ký ức bị hại c.h.ế.t ở kiếp trước, vậy có tính là “ta” nợ nàng một mạng hay không?

 

Chuyện này, không thể nào lý giải được.

 

Càng lý giải, càng không có lời giải.

 

Lúc này, từ hậu viện truyền đến tiếng thét kinh hãi, đám người hầu kinh hoàng chạy tới.

 

"Không xong rồi! Không xong rồi! Thiếu gia bị ám sát rồi!"

 

Sắc mặt Thẩm Cẩm lập tức thay đổi.

 

Quả nhiên, giống hệt như ta nghĩ. 

 

Cho dù Liễu Như Tuyên muốn hi sinh bản thân để cứu Tống Úc Thư, thì với tính cách kiên định của nàng ta, cuối cùng cũng sẽ hối hận.

 

Thẩm Cẩm nhìn ta, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ. 

 

Cũng may, ngay khi nghe thấy tin tức này, ta đã lập tức thay đổi sắc mặt, trở nên kinh hãi tột độ. 

 

"Võ công của ca ca cao cường như vậy, sao có thể..."

 

Thẩm Cẩm trầm giọng nói: "Muội đi xem sao, nơi này giao cho ta."

 

Ta liền loạng choạng chạy về phía hậu viện.

 

Liễu Như Tuyên luôn mang theo bên mình thuốc độc do Tống Úc Thư điều chế, nàng ta tẩm độc vào cây trâm, sau đó đ.â.m thẳng vào tim ca ca.

 

Hẳn là... không còn cách nào cứu chữa.

 

Như để chứng minh cho suy đoán của ta, ta vừa bước vào cửa, vị đại phu kia đã run rẩy đứng dậy: "Công tử, công tử... tắt thở rồi."

 

Ta như mất hết sức lực, nước mắt tuôn rơi.

 

"Ca ca!"

 

Loading...