Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 290

Cập nhật lúc: 2024-07-03 20:11:28
Lượt xem: 96

"Lúc đó cháu mặc sức tưởng tượng, sau này nếu chúng ta đến thời đại công nghệ cao, chúng ta sẽ có người máy bảo mẫu vạn năng, còn có thể chế tạo xe bay, ở trên không trung bay tới bay lui, đồng hồ thông minh tựa như máy tính thu nhỏ có thể đeo ở trên cổ tay..."

Bản thân cô vốn là một người có sức hút rất mạnh, nhưng khi nói những lời này, lại càng thêm thu hút người ta hơn.

Cô còn mặc sức tưởng tượng, sau này chúng ta còn có thể xuyên qua thời không, tiến hành du lịch không gian, trở lại quá khứ nói với chính mình khi còn bé một tiếng: ‘xin chào’.

Cô khi kể đến đây, lại nhấn mạnh hai chữ này. Hoắc lão lúc trước không có nghĩ tới phương diện này, bị Cố Vân Khê nói như vậy, ông bỗng nhiên hiểu ra, "Cháu muốn nói là…"

“Đúng vậy. Cô ấy đang hy vọng mình có thể trở lại quá khứ để ngăn chặn bi kịch kia phát sinh.” Cố Vân Khê vẻ mặt rối rắm: "Nhưng mà, đây chỉ là sức tưởng tượng của cháu thôi. Cái gì mà du hành không gian, toàn là những thứ không thực tế.”

Sắc mặt Hoắc lão gia không được tự nhiên lắm. Thật lâu sau, ông khẽ thở dài một hơi, nói: "Hay là, cháu cứ đến gặp con bé trước rồi chúng ta lại nói sau?"

Cố Vân Khê nợ Hoắc gia ân tình, đương nhiên là nhanh chóng đồng ý: "Cái này thì có thể.”

Rất nhanh, một cô gái nhỏ xinh đẹp được quản gia dẫn tới. Quần áo trên người cô ấy vô cùng sạch, nhưng biểu cảm trên mặt lại không chút thay đổi, ánh mắt cũng dại ra.

“Tiểu Duyệt.” Hoắc lão nhẹ giọng gọi tên cô ấy, đây là huyết mạch duy nhất của con ông, nhưng ông lại không thể chăm sóc tốt cho đứa bé này.

Cô gái nhỏ kia chỉ yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình mà không thèm động đậy dù chỉ một chút. Mặc kệ người khác nói chuyện với cô ấy như thế nào, cô ấy đều không có phản ứng, chỉ đắm chìm trong thế giới riêng của mình.

Cố Vân Khê nhìn cô ấy vài lần, đây không phải là chứng tự kỷ bẩm sinh, mà là vấn đề tâm lý đã bị tổn thương nặng nề, nên rất khó.

Cô mở máy ghi âm, trong phòng lại vang lên tiếng cô khi còn ở trên lớp.

Tiểu Duyệt lúc bắt đầu cũng không có phản ứng, nhưng nghe đến cái đoạn thời đại công nghệ cao kia, thì bắt đầu nhìn qua, sau đó nhìn chằm chằm vào cái máy ghi âm.

‘Trở lại quá khứ tự nói với mình khi còn bé một tiếng: xin chào.’

Giọng nói này vừa dứt, Cố Vân Khê đã mở miệng, nói: "Xin chào, Hoắc Minh Duyệt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-290.html.]

Ngữ khí giống nhau như đúc, tựa như là từ trong ghi âm đi ra. Cô nghĩ đây là thời cơ tốt nhất. Quả nhiên, cô bé nhìn về phía Cố Vân Khê, Hoắc lão gia lúc này vừa mừng lại vừa sợ: Con bé lại có phản ứng!

“Tôi là Cố Vân Khê, Hoắc Minh Duyệt, cô có muốn quay lại quá khứ không?”

Hai người nhìn nhau, cô gái nhìn Cố Vân Khê, Cố Vân Khê cười híp mắt nhìn lại cô ấy.

Thật lâu sau, một đạo thanh âm khàn khàn vang lên: "Cô có thể... giúp tôi sao?"

Hốc mắt Hoắc lão gia không kìm được đỏ bừng, ông kích động đến nỗi rơi nước mắt. Thật tốt!

Ngữ khí Cố Vân Khê đặc biệt nhẹ nhàng: "Tạm thời không được, tôi vẫn còn nhỏ, còn phải học tập, nghiên cứu nhiều năm nữa. Lại nói, thời đại của chúng ta bây giờ vẫn chưa bước vào thời đại công nghệ cao.”

Hoắc Minh Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, nói: "Vậy...chuyện này...khi nào được?”

Cô nói chuyện rất chậm, mỗi câu đều bị đứt đoạn, khi nói ra cũng mất rất nhiều sức lực. Nhưng Cố Vân Khê rất kiên nhẫn, cô nhìn thẳng vào mắt cô bé, nghe rất chăm chú, nghiêm túc nói: "Năm mươi lăm tuổi.”

Cô bé phản ứng hơi chậm, suy nghĩ vài phút mới chậm rãi hỏi: "Tại sao lại là lúc đó?"

Cố Vân Khê bộ dáng vô cùng nghiêm túc đi lừa gạt con người ta, "Khi đó tôi đã về hưu, nên sẽ có thời gian đi du lịch khắp nơi.” Trên người cô từ trước đến nay có một loại khí chất làm cho người ta tín nhiệm, cũng làm cho người ta không tự chủ được tin tưởng lời của cô nói.

Vẻ mặt Hoắc Minh Duyệt ngơ ngác khi nghe câu trả lời này của cô.

Cố Vân Khê vươn tay phải ra, ý cười dịu dàng đưa ra lời mời cho cô bé: "Bạn học Hoắc Minh Duyệt, bạn có nguyện ý cùng tôi trở lại quá khứ không?"

Lúc này đây, ánh mắt Hoắc Minh Duyệt bỗng sáng lên, trả lời rất nhanh: "Tôi đồng ý.”

Cô ấy không đưa tay qua, nhưng ba chữ này lại nói rất rõ ràng.

“Cô hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?” Cố Vân Khê hỏi.

Hoắc Minh Duyệt trầm mặc, hình như cô ấy không biết tuổi thật của mình.

Bình luận

17 bình luận

  • Từ chương 342-... Các chữ con đều bị thay bằng cháu ở những chỗ bất hợp lý ví dụ : cha con Tề Thiệu >>> cha cháu, con cháu có phúc >> cháu cháu, .... Mong ad xem chỉnh lại nha

    Um-um 1 tháng trước · Trả lời

  • Thường mình ko thích truyện buff nữ chính quá đà, coi thường các nước khác và nâng trung lên tầm cao, nhưng ko hiểu sau được truyện này lại thấy cuốn, chắc nhờ hành văn và nhóm dịch. Đây là truyện duy nhất thuộc thể loại này mà mình ko drop giữa chừng. Cảm ơn nhóm dịch! P/s: vẫn còn 1 số lỗi chính, nhầm tên người , nhầm chữ con thành cháu… nhưng tổng thể là một tác phẩm dịch rất tuyệt!

    Huetay 1 tháng trước · Trả lời

    • Dạ, cảm ơn b đã ủng hộ nhé ạ, tại truyện dài nên đôi lúc hơi lag ạ 🥰

      Hạt Đậu Xanh 1 tháng trước · Trả lời

  • Từ chương 514-516 sao mình k đọc đc vậy nhỉ vào chương nó toàn nhảy ra 1 đường link khác thôi

    Linn 1 tháng trước · Trả lời

    • hồi sáng web test quảng cáo nên nó z á bạn, giờ gỡ qc rồi nên đọc bình thường á

      Hạt Đậu Xanh 1 tháng trước · Trả lời

  • sốp ơi bị lặp chương 356 và mất chương 354 rồi ạ

    Tu Tu 1 tháng trước · Trả lời

  • Từ qua đến nay đọc đã quá troy oy 🤣🤣🤣 Tks admin nha

    Nhun Nhun 1 tháng trước · Trả lời

  • Dạ tr này bnh chương vậy ạ?

    Anna 2 tháng trước · Trả lời

  • Nay k có chương mới hả ad ui ngóng ghê 😭 Truyện hay đỉnh luôn 🙏

    Nhun Nhun 2 tháng trước · Trả lời

  • chương 54 nu9 nói mình lớp 8 nha

    thaokttbu 2 tháng trước · Trả lời

  • truyện hay

    thaokttbu 2 tháng trước · Trả lời

Loading...