Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 31

Cập nhật lúc: 2024-08-06 21:23:03
Lượt xem: 203

Dư Giai Âm lặng lẽ biến sắc, tuy cô ta cũng rất thèm thịt, nhưng cô ta thật sự không muốn ăn phần của Trình Dao vào bụng.

"Em không ăn đâu." Dư Giai Âm lắc đầu: "Chị Dao Dao, có phải chị còn đang giận em không? Do em ngây thơ, em không cố ý, đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài nguy hiểm như vậy, em sợ chị gặp zombie nên mới kéo chị không cho chị ra ngoài. Xin lỗi chị, chị tha thứ cho em đi, có được không?"

“Được rồi, cũng đã qua lâu vậy rồi, cô không cần nhắc lại nữa." Trình Dao không muốn nghe, phất tay áo.

"Chị Dao Dao…"

“Hôm nay tôi hơi mệt, thịt thỏ cô cứ ăn đi, lúc nào xuất phát thì đến gọi tôi." Nói xong, Trình Dao không muốn tiếp tục lá phải lá trái với Dư Giai Âm nữa, không thèm nhìn cô ta một cái, lạnh lùng đóng cửa lại.

Dư Giai Âm đứng ở cửa, nụ cười cứng đờ, cho dù trong đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng, nghĩ đến thái độ lạnh nhạt của Trình Dao với bản thân thời gian này, cô ta vừa tức vừa buồn bực, nhưng lại không dám thể hiện ra bên ngoài, bây giờ cô ta là một người bình thường, chỉ có thể dựa vào Trình Dao đã thức tỉnh dị năng hệ mộc mới có thể an toàn đến căn cứ Hoài Long.

Dị năng! Dị năng! Dị năng!

Vì sao cô ta không có dị năng? ヽ (`Д´)ノ

Từ nhỏ đến lớn, cái gì của Trình Dao cũng tốt hơn mình, anh Tuấn Thanh mà mình thầm mến cũng thích chị ta hơn. Bây giờ đến tận thế còn bị Trình Dao chèn ép một hơi, lúc nào mình mới có thể hoàn toàn thoát khỏi Trình Dao đây?

Càng nghĩ, Dư Giai Âm càng đau lòng, trừng cửa phòng Trình Dao một chút, lúc xuống tầng thì đã khôi phục lại bình thường.

Đàm Kính Nguyên thấy Dư Giai Âm bưng bát thịt thỏ còn nguyên vẹn đi xuống, bất mãn bĩu môi: "Đã nói chị đừng có mang lên mà chị không nghe, xem đi, người ta cũng không thèm."

"Không phải như vậy, là do tôi quên mất chị Dao Dao không thích ăn thịt thỏ, một phần này chị ấy kêu tôi cầm về chia cho mọi người." Hiện giờ, Dư Giai Âm còn chưa muốn Trình Dao trở mặt với người trong tiểu đội, tìm lý do để qua loa với bọn họ.

"Hứ, đến lúc nào rồi còn bắt bẻ, thật sự cho rằng chị ta là thiên kim đại tiểu thư à."

"Kính Nguyên!" Dư Giai Âm trừng cậu ta.

"Được được được, em không nói, em không nói nữa."

Đàm Kính Nguyên không nói, nhưng người đàn ông trung niên gọi là anh Trương kia thì bắt đầu bất mãn, anh ta vất vả mới bắt được thịt thỏ, có thể chia đều cho mọi người cũng đã không tệ rồi, vậy mà Trình Dao còn không vừa mắt? Không phải chỉ là dị năng giả hệ mộc sao? Có gì mà đắc ý chứ?

Anh Trương kìm nén bực bội trong lòng, thái độ cũng không được tốt lắm, lớn tiếng nói: "Được rồi, mọi người đừng nói nữa, nếu cô Trình đã không thích ăn, vậy chúng ta chia đi, trước ngày tận thế thịt thỏ không phải thứ hiếm gì, nhưng trong tận thế thì lại là đồ tốt, chúng ta ăn, chúng ta ăn."

Đám người nghe xong, nhao nhao đi qua, quét sạch sành sanh thịt thỏ trong bát.

Dư Giai Âm thấy vậy, đáy mắt mơ hồ để lộ một chút đắc ý.

Xem đi, cho dù Trình Dao có là dị năng giả thì sao chứ? Không chiếm được lòng người, không phải cũng chỉ khiến những người này bất mãn thôi sao?

Bên trong căn phòng, Trình Dao hoàn toàn không biết gì về chuyện xảy ra dưới tầng, sau khi nàng đóng cửa lại bèn lưu loát khóa trái, tiếp đó lắc mình một cái, tiến vào không gian.

Cảnh tượng trong không gian không khác với lần trước nàng đi vào cho lắm, nhìn thấy hổ trắng lớn cạnh suối vẫn hôn mê không rõ, dù Trình Dao có bình tĩnh thì cũng không kiềm chế được. Nàng vội vàng đi tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve lông tóc rõ ràng đã hơi khô xơ.

"Đại Bạch, sao mi còn chưa tỉnh lại?"

Trình Dao vừa nói vừa tỉ mỉ đánh giá vết thương trên người hổ trắng lớn, thấy vết thương tương đối nông đã kết sẹo, một số vết thương khác sâu hơn chút còn đang khép lại, nàng không khỏi hơi sốt ruột, múc một chén nước linh tuyền đút cho hổ trắng lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-31.html.]

Uống xong một chén nước linh tuyền, lông mi trắng như tuyết của hổ trắng lớn hình như hơi giật giật, Trình Dao chú ý tới, không khỏi thả chậm hô hấp, mấy giây sau, hổ trắng lớn từ từ mở mắt, lộ ra tròng mắt màu lam xinh đẹp, dường như chứa đựng toàn bộ bầu trời xanh thẳm.

Mặt Trình Dao lộ vẻ mừng rỡ, nhìn hổ trắng lớn mê man chớp chớp mắt, sau đó, con ngươi xinh đẹp phản chiếu bóng dáng của nàng. Song, nàng chưa kịp mừng rỡ chào hỏi với nó, thì hổ trắng lớn đã khàn khàn gầm nhẹ một tiếng, liều mạng không để ý vết thương, gượng ép đứng lên, lùi lại cách xa nàng hai mét, cái đuôi thật dài thẳng băng, cảnh giác nhìn nàng chằm chằm.

Nụ cười trên mặt của Trình Dao lập tức cứng ngắc, lúc này nàng mới nhớ tới chuyện mình đã sống lại, hiện giờ Đại Bạch còn chưa biết nàng và cũng chưa phải là người bạn đồng hành cạnh bên nàng.

Trình Dao hít một hơi thật sâu, đè ép tâm trạng khổ sở phiền muộn, miễn cưỡng giật giật môi, hai tay giơ hai bên người, làm ra tư thế vô hại.

"Đừng kích động, ta sẽ không làm tổn thương mi, mi có nhớ trước đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Hổ trắng lớn lắc đầu, ký ức trước khi hôn mê nhảy loạn trong bộ não của nó.

Nó nhớ rằng mình và bé con đã gặp phải một con quái vật hai chân đáng sợ, vì bảo vệ bé con nên nó đã đánh nhau dẫn dụ con quái vật hai chân đi nơi khác, cuối cùng dùng toàn lực g.i.ế.c c.h.ế.t con quái vật hai chân đó.

Trình Dao biết hổ trắng lớn rất thông minh, cho nên nàng không ngừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nó, nhận ra tia bừng tỉnh trong mắt nó, nàng nhanh chóng nói: “Mi đã g.i.ế.c c.h.ế.t một con zombie tốc độ cấp 4, lúc mi hôn mê, là ta đã cứu mi."

Hổ trắng lớn vẫy đuôi, nhớ tới thân hình mảnh khảnh mà nó mơ hồ nhìn thấy trước khi bất tỉnh, chắc là quái vật hai chân trước mặt này nhỉ?

Nhìn thấy hổ trắng lớn không có phản ứng gì, Trình Dao hơi thất vọng.

Đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng lấy tinh hạch từ trong lòng n.g.ự.c ra đưa cho hổ trắng lớn.

"Đây chính là tinh hạch của zombie mi giết, ta giúp mi đào ra."

Hổ trắng lớn chỉ liếc nhìn tinh hạch một cái, sau đó không có bất kỳ phản ứng nào, ánh mắt bắt đầu dò xét môi trường xung quanh, nhận ra rằng đây không phải là môi trường quen thuộc, cơ thể hổ bắt đầu xao động bất an.

Đây là đâu?

Nó đã đi được bao lâu rồi?

Tình hình của nhóc con bây giờ thế nào?

Nghĩ đến nhóc con của mình mới cai sữa, mới học được cách săn bắt động vật nhỏ, ngoài kia có rất nhiều quái vật hai chân, nếu không có mình ở bên, bé con làm sao có thể an toàn sống sót qua thời kỳ này bây giờ?

Càng nghĩ, hổ trắng lớn lại càng lo lắng, bắt đầu đi tới đi lui.

Trình Dao không biết tại sao hổ trắng lớn đột nhiên mất kiên nhẫn, nhìn vết thương trên người nó cuối cùng cũng đã lành, vội vàng nói: “Hổ trắng lớn, đừng đi, vết thương của mi còn chưa lành đâu!”

Hổ trắng lớn dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào quái vật hai chân kỳ lạ trước mặt.

Trình Dao không nhớ đã bao lâu rồi nàng không nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ như vậy của hổ trắng lớn, chóp mũi cảm thấy chua chát, cố chịu đựng sự đau đớn trong lòng mà nhẹ nhàng giải thích: “Ta biết mi có thể hiểu được lời ta nói, nhưng tình trạng thể chất hiện tại của mi không thích hợp để đi lại, chờ vết thương của mi tốt lên rồi mi muốn đi đâu cũng được. Còn nữa, đây là không gian của ta, rất an toàn, sẽ không có con người hay zombie nào xuất hiện tấn công mi. Vì vậy trong thời gian này, mi có thể nghỉ ngơi ở đây, hồi phục sức khỏe, được không?”

"Rống…"

Hổ trắng lớn đột nhiên gầm lên một tiếng, tuy rằng bị thương nhưng khí thế vẫn không hề suy giảm, rõ ràng là đang cự tuyệt Trình Dao.

"Mi nghe lời đi. Vết thương của mi thực sự vẫn chưa lành, chờ mi khỏe lại, ta thả mi ra ngoài được không?" Nhìn thấy vết thương trên bụng nó nứt ra rỉ ra m.á.u đỏ thẫm, hốc mắt Trình Dao đỏ bừng.

Loading...