Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách, Tôi Nhặt Nuôi Boss Phản Diện - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-08-13 18:31:39
Lượt xem: 143

Thẩm Chi Hủ buồn cười gật đầu gõ nhẹ vào mũi hổ trắng nhỏ: “Ừm, không phải hôm qua Ngao Ngao nó muốn ăn món này à? Vậy nên hôm nay chúng ta sẽ ăn nó..”

Thịt bò này được lấy từ con bò biến dị mà bọn họ săn trên núi ngày hôm trước, hương vị và chất lượng tốt hơn thịt bò bình thường rất nhiều.

Cố Hựu Kỳ nghe thấy vậy suýt chút nữa chảy nước miếng, cũng may anh ta lý trí, kìm nén tính tham ăn của mình, khẽ ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Mì thịt bò à? Rất ngon rất ngon. Có giao dịch được không?”

Phụt…

Kiều Nghệ không nhịn được bật cười thành tiếng, trong mắt tràn đầy ý cười.

Hóa ra Cố Hựu Kỳ còn có dụng ý khác!

Anh ta thèm, muốn ăn đồ ăn ngon mà Người đẹp ốm yếu làm!

Cố Hựu Kỳ nghe thấy tiếng cười của Kiều Nghệ, thì có hơi xấu hổ, nhưng anh ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, kiên nhẫn đứng đó nhìn Thẩm Chi Hủ.

“Được, một viên tinh hạch cấp 2 một bát.”

“Shh… Như vậy cũng quá đắt rồi!” Trái tim nóng bỏng của Cố Hựu Kỳ đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Thẩm Chi Hủ không thèm để ý tới anh ta, cởi dây an toàn ra cho hổ trắng nhỏ: “Ngao Ngao đi thôi, chúng ta xuống xe.”

Cố Hựu Kỳ thấy vậy, quằn quại xoắn xuýt mãi cuối cùng sự thèm ăn cũng chiếm thượng phong, anh ta nghiến răng nghiến lợi đồng ý :”Được! Tinh hạch cấp 2 thì tinh hạch cấp 2!”

Dù sao thì tinh hạch cấp 2 cũng không có tác dụng gì với anh ta nữa, chi bằng dùng nó để thỏa mãn cái bụng của mình thì hơn.

Kiều Nghệ nghe xong, hai mắt sáng lên, đưa bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Cố Hựu Kỳ.

Cố Hựu Kỳ: “…”

Một lớn một nhỏ này đều là gian thương!

Anh ta đen mặt, đặt tinh hạch vào lòng bàn tay trắng nõn của Kiều Nghệ.

“Cảm ơn anh nhiều, lần sau anh lại tới chơi nhé!”

Giọng nói mềm mại của đứa trẻ không khiến tâm trạng của Cố Hựu Kỳ trở nên tốt hơn, trái lại khiến anh ta càng thêm buồn bực.

Hic! Lần sau tới chơi cái gì chứ, sẽ không có lần sau nữa đâu!

Nội tâm của Cố Hựu Kỳ kiên định phủ nhận, nhưng sau khi anh ta ăn món mì thịt bò đầy đủ hương sắc vô cùng thơm ngon do chính Thẩm Chi Hủ làm thì cảm thấy: Tô mì này thật xứng đáng với giá hai viên tinh hạch cấp 2!

Thôi bỏ đi, coi như mình chưa nói! Lần sau sẽ tới nữa!╭(╯3╰)╮

Sau khi Cố Hựu Kỳ được thưởng thức món ngon do Thẩm Chi Hủ làm, ngày nào anh ta cũng tới chỗ anh ăn cơm, bởi vì ăn ngon uống ngon mà khí sắc tốt hơn rất nhiều. Điều này cũng khiến Nhan Dục Chương rất hâm mộ, cậu ta cũng muốn theo chân của đại ca nhưng đáng tiếc da mặt của cậu ta không dày được như đại ca.

Cậu ta không thể ngồi ăn cơm khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Chi Hủ, thêm nữa cậu ta đã từng nhìn thấy anh nhẹ nhàng giải quyết một con zombie cấp 6, cho nên cậu ta thực sự sợ hãi, chỉ có thể bỏ qua chuyện này.

Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Nhan Dục Chương, chỉ có thể ngắm nhìn thức ăn ngon thơm phức mà thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-toi-nhat-nuoi-boss-phan-dien/chuong-226.html.]

Nhưng mà bọn họ cảm thấy cũng có cái tốt, đám Thẩm Chi Hủ chỉ có hai người một hổ một cây, dị năng thức tỉnh được đều là loại hiếm, cho nên bọn họ có thể trao đổi tinh hạch mà mình cần với Thẩm Chi Hủ.

Nửa tháng sau, thực lực của toàn thể đội ngũ đã tăng một bậc, càng chiến đấu thì lại càng hăng say, chưa kể tới việc Cố Hựu Kỳ đã vượt qua ranh giới cấp 5, chính thức trở thành cường giả cấp 6, nhờ đó mà anh ta tiêu diệt zombie càng dũng mãnh hơn, để có thêm nhiều tinh hoạch thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình ở chỗ Thẩm Chi Hủ.

Ngày hôm nay, bọn họ đã tìm được một khu vực an toàn để đặt chân, vừa mới xuống xe Cố Hựu Kỳ đã tung ta tung tăng đi tới. Anh ta biết điều nên không chạm vào người Thẩm Chi hủ, mà đi tới bên cạnh Kiều Nghệ, nhìn dáng vẻ từ một cô bé năm tuổi thành cô bé bảy tám tuổi chỉ trong vòng nửa tháng của cô, nội tâm anh ta có hơi xúc động.

Đúng là động vật biến dị biến thành người có khác, chu kỳ sinh trưởng của bọn họ không giống loài người chút nào.

Lần đầu anh ta gặp mặt cô còn đang là một đứa bé, hiện tại một tháng trôi qua cô đã trở thành cô bé bảy tám tuổi, không khéo khi tới căn cứ Đông Nam cô sẽ là một thiếu nữ.

“Tiểu Nghệ, hôm nay Thẩm Chi Hủ làm món gì vậy?” Cố Hựu Kỳ cười hi hi, đưa cho Kiều Nghệ một viên kẹo sữa để lấy lòng.

Thẩm Chi Hủ không cho anh ta gọi Kiều Nghệ là Ngao Ngao, anh ta chỉ có thể gọi cô bằng tên người, nhưng mà gọi bằng tên có vẻ không thân mật lắm, cho nên anh ta gọi cô một cách thân mật là Tiểu Nghệ. Đương nhiên cách xưng hô này cũng khiến Thẩm Chi Hủ khó chịu một thời gian dài, nhưng ai bảo da mặt anh ta dày cơ chứ? Có thể chịu đựng được ánh mắt hình viên đạn của Thẩm Chi Hủ.

Kiều Nghệ không biết Cố Hựu Kỳ đang nghĩ gì, cho dù biết thì cũng không nói, rõ ràng anh ta là một người trưởng thành, tại sao lại ngây thơ như vậy?

Kiều Nghệ bỏ viên kẹo sữa vào trong miệng: “Ưm, Người đẹp ốm yếu bảo hôm nay ăn bún ốc.”

“Bún, bún ốc?” Cố Hựu Kỳ sửng sốt, trước tận thế anh ta chưa từng ăn bún ốc, nhưng đã nghe người ta nói món ăn đó rất thúi, vậy mà Thẩm Chi Hủ lại muốn ăn món này?

Anh ta không nhịn được bật cười khúc khích, cảm thấy Thẩm Chi Hủ bị kéo xuống thần đàn, bắt đầu sống cuộc đời bình thường rồi.

“Đúng vậy, anh ăn chưa?” Kiều Nghệ trước kia rất thích ăn bún ốc, tối ngày hôm qua cô đột nhiên nghĩ ra hỏi Người đẹp ốm yếu ở trong không gian có bún ốc không? Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Người đẹp ốm yếu thì cô vô cùng vui mừng, lúc này mới nói mình muốn ăn bún ốc.

Cũng may, ham muốn đối với đồ ăn của Người đẹp ốm yếu không lớn, vừa nghe nói cô muốn ăn thì ngày hôm sau đã chuẩn bị ngay.

Kiều Nghệ cắn viên kẹo sữa ở trong miệng, tâm trạng rất vui vẻ.

“Anh chưa ăn bao giờ.”

Thế mà anh ta lại chưa từng ăn.

Kiều Nghệ nhìn Cố Hựu Kỳ bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vậy hôm nay anh có thể nếm thử.”

Mấy ngày nay, Cố Hựu Kỳ đều mặt dày tới đây ăn cơm, Kiều Nghệ cũng thích một người bạn tới ăn cơm.

Cố Hựu Kỳ sờ cằm, cảm thấy mình có thể thử, chỉ là…

Hai mắt anh ta sáng lên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Nghệ à, em nói cho anh Cố biết, buổi tối mọi người ăn gì?”

“Buổi tối? Bây giờ mới là buổi trưa, suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?” Kiều Nghệ cứng họng.

Anh ta không nghĩ tới, nhưng bản thân lại muốn!

Hai ngày trước, bọn họp gặp một con bò biến dị cấp 5 ở trên đường, anh ta còn chưa xông lên thì đã bị hổ trắng lớn tiêu diệt, nhìn nó hạ gục con bò biến dị chỉ trong ba tới năm chiêu, Cố Hựu Kỳ chỉ cảm thấy lòng mình rỉ máu, ôi, bữa tiệc thịt bò của mình!

“Tiểu Nghệ à, con bò biến dị mà Đại Bạch săn hôm trước có còn không?”

“Ồ, anh hỏi cái này à?”Kiều Nghệ l.i.ế.m liếm môi: “Con bò biến dị lần này rất lớn, Người đẹp ốm yếu đã chia nó làm hai, một nửa để cho mama, một nửa làm lương thực cho chúng tôi, tôi cũng đang xoắn suýt không biết ăn thế nào đây!”

Loading...