Xuyên sách ta thành đôi với nam chính phản diện’’ - Chương 69

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:25:13
Lượt xem: 18

Hơn nữa, so với những người khác, nàng cũng rất may mắn.

Người khác, chẳng hạn như Nhị tẩu, sau khi thành thân có thể đi theo trượng phu học tập. Mẫu thân của nàng cũng học chữ dựa vào kinh Phật. Dương Giảo cô nương cũng phải thừa dịp những học trò khác không có mặt mới lặng lẽ đi ra rừng bia nhìn chữ trên bia đá…

Nàng chợt nhớ đến câu giới thiệu nội dung vắn tắt của hệ thống: “Thiếu nữ Tô Lăng cải trang giả dạng đến thư viện Sùng Đức cầu học, kết bạn với một đám đồng môn, thu hoạch được tình bạn và tình yêu, đề cao địa vị của nữ giới.”

Đương nhiên bây giờ chứng minh cái câu giới thiệu vắn tắt “Thiếu nữ Tô Lăng” kia chắc chắn là không đúng.

Như vậy có phải là “thiếu niên Tô Lăng” cải trang giả dạng để che giấu thân phận hay không? Dù sao có thể nói ra mấy lời này đủ thấy cậu ấy có mấy phần sâu sắc. Ở thời đại này, một người nam nhân có thể suy nghĩ cho nữ giới quả thật là không dễ dàng, rất đáng quý.

Ngay trong khoảnh khắc nàng có chút hổ thẹn, thân là một người xuyên sách, suy nghĩ của nàng vậy mà không so sánh được với một người thời đại này như Tô Lăng, lại bị cậu lên lớp. A, đúng rồi, Tô Lăng vốn là người có ý tưởng cũng có bản lĩnh…

Không đúng, không đúng, cái hệ thống kia, một chữ cũng không thể nào tin được!

Trình Diệc Nhiên nhanh chóng đuổi hết đống suy nghĩ rối tung loạn xạ trong đầu, chậm rãi ngẩng lên, nhìn về Tô Lăng: “Huynh nói, thật sự để nữ tử tham gia khoa cử?”

Đây là thế giới hư cấu, không có gì là không thể!

Tô Lăng nôn nao, cậu nói nhiều như vậy mà nàng chỉ hỏi lại có một vấn đề. Cậu chậm rãi cong cong khóe miệng, không trực tiếp trả lời: “Nếu bản thân còn chưa có suy nghĩ này, ta thấy…”

Nếu nàng muốn, cậu sẽ tìm cách giúp nàng đạt được. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là nàng thật sự “nghĩ đến”.

Trình Diệc Nhiên khoát tay áo: “Ta hiểu ý huynh.”

Nếu sau này thật sự có thể đề cao địa vị nữ giới, vậy nàng hoàn toàn có thể làm chút gì đó.

Giống như Tô Lăng đã nói, trên đời này người ngồi ở vị trí cao nhất đã bật đèn xanh. Nàng thật sự không có lý do để lùi bước.

Thần sắc Trình Diệc Nhiên trịnh trọng, Tô Lăng thật sự có chút bất an. Cậu ho nhẹ một tiếng: “Ta cảm thấy…”

“Ta đồng ý làm thư đồng cho huynh.” Trình Diệc Nhiên nói rõ từng chữ. Nàng nhìn vào mắt cậu, ý cười lan tràn trong đáy mắt nàng, đôi mắt hình hạnh nhân lóe sáng lung linh, khí chất bức người.

Nhịp tim Tô Lăng bỗng nhiên tăng nhanh. Sau một lát, vui vẻ ào ào nhào đến. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đồng ý là tốt rồi.

Cậu cũng không muốn mấy ngày sau ở chung, trong lòng nàng vẫn còn khúc mắc.

Tô Lăng cười, thư thái vui vẻ: “Như vậy thì sau này cùng nhau cố gắng.”

Trình Diệc Nhiên rất chân thành gật đầu một cái: “Ta sẽ.”

Nàng quay đầu nhìn cung điện nguy nga, trong n.g.ự.c bỗng sinh ra cảm giác hào hùng.

Đã có cơ hội, vậy phải nắm chắc cơ hội, tiếp tục đi học!

Tâm tình của Tô Lăng rất tốt, còn nói đến kho sách của Hoàng cung: “Chỉ cần nàng nói ra tên sách, nhất định sẽ có.”

“Vậy kho sách lớn cỡ nào?”

Tô Lăng cười một tiếng: “Đương nhiên có mấy kho sách lớn như vậy nè.” Cậu dùng tay lung tung vẽ một vòng, “Ta khoa tay múa chân không ra, nói chung là rất lớn.”

Trong lòng Trình Diệc Nhiên cực kỳ hâm mộ cùng chờ mong, kho báu, kho báu nha.

Tô Lăng đưa nàng đến cửa phía Bắc của Hoàng cung, nhìn nàng leo lên xe ngựa, cẩn thận dặn dò thái giám vài câu, lại tiếp tục nói với Trình Diệc Nhiên: “Trở về nói chuyện rõ ràng với Hiệu trưởng, mang theo ít đồ tùy thân là được, những cái khác trong Hoàng cung đều có. Ngày mai cũng không cần đến quá sớm.”

Trình Diệc Nhiên liên tục gật đầu, nhớ hết từng điều một.

Mãi đến khi không nhìn thấy xe ngựa nữa, Tô Lăng mới xoay người lại.

Trình Diệc Nhiên ngồi trên xe ngựa, nhớ lại chuyện hôm nay, tâm tư xoay quanh mấy vòng. Lúc thì kích động vui vẻ, khi thì khẩn trương bất an, có khi lại thất vọng mất mát.

Chờ đến khi xe ngựa ra khỏi Kinh thành, nàng mới nghĩ đến một chuyện mà mình không để ý: Chuyện nàng không muốn làm thư đồng còn có một nguyên nhân rất quan trọng.

Vào ngày mồng bốn tháng Năm, sau khi Tô Lăng biết được bị hiểu lầm, đã hỏi nàng có nguyện ý gả cho cậu không.

Hôm nay gặp lại, bọn họ cũng không nhắc đến chuyện này.

Nhưng cũng không biết suy nghĩ bây giờ của Tô Lăng là gì. Nàng xin lỗi cậu, cậu chỉ nói một câu, chuyện đã qua đừng nhắc lại.

Cỗ xe ngựa xóc nảy một chút, trong lòng nàng cũng theo đó mà lộp bộp.

Nàng cẩn thận phân tích từng chi tiết một khi ở chung với Tô Lăng. Dường như ngoại trừ giữ nàng lại làm thư đồng thì không có biểu thị cái gì? Lời nói “Chờ đến tuổi, tùy tiện gả cho một người” kia của cậu mơ hồ còn mang theo sự khinh thường…

Trình Diệc Nhiên vò vò cái đầu như muốn nứt ra, suy nghĩ có nên tìm một cơ hội bóng gió hỏi một chút.

Không được không được, đừng có mà đi gây sự. Nhưng không hiểu rõ ràng, trong lòng lại không yên.

*

Xe ngựa chạy đến trước cửa thư viện Sùng Đức.

Trình Diệc Nhiên nói lời cảm tạ, nhảy xuống xe ngựa, bước qua thềm đá thật dài đi vào thư viện.

Nàng ba chân bốn cẳng bước thật nhanh, không bao lâu sau đã đến Trình gia.

Đẩy cửa ra, nàng gọi một tiếng: “Mẫu thân, con về rồi.”

Người đầu tiên chào đón là thím Giang.

Thím Giang mặt mày khẩn trương, thấp giọng hỏi: “Cháu nhỏ giọng một chút, đang có khách. Cháu gọi mẫu thân loạn như vậy, để người ta biết được thì làm sao… Ai, có chuyện gì xảy ra? Không phải là cháu tiến cung làm thư đồng hay sao? Sao lại trở về? Trời còn chưa tối mà.”

Trình Diệc Nhiên cười một tiếng, trong lòng như có dòng nước ấm phun trào, “Hôm nay cháu không có đi học. Chỉ gặp qua Hoàng thượng, Quý phi nương nương, cả Nhị hoàng tử, ăn cơm trưa xong liền lên xe ngựa quay về.”

Đang nói chuyện, đám người Trình Uyên, Lôi thị bước ra.

Đi theo sau bọn họ là Trương Dục.

Trông thấy nữ nhi, Lôi thị đi đến đầu tiên: “Thế nào rồi? Quý nhân trong cung không làm khó con chứ? Có khó ở chúng không? Con có bị bắt nạt không?”

Bà cẩn thận đánh giá nữ nhi, thấy bình yên vô sự mới yên lòng.

Trình Diệc Nhiên lắc đầu, cười hì hì một tiếng: “Không có, mẫu thân, trong cung rất tốt. Hoàng thượng cùng Quý phi nương nương đều hiền lành. Hoàng thượng còn dặn con phải học tập thật giỏi, cũng đốc thúc Nhị điện hạ thật tốt. Về phần Nhị điện hạ…”

Nàng do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Nhị điện hạ cũng là một người tốt, ngài ấy đưa con đến cửa cung.”

Không biết vì sao nàng thật sự không thể nào nói ra chuyện Nhị hoàng tử chính là Tô Lăng.

Lôi thị gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Giọng nói của bà êm dịu: “Ta đã biết DIỆC NHIÊN của chúng ta có phúc khí.”

Thím Giang đứng một bên thấy DIỆC NHIÊN đứng ngay trước mặt Trương gia tiểu thiếu gia trực tiếp gọi phu nhân là mẫu thân, mà phu nhân cũng đáp lời, còn gọi nhũ danh của DIỆC NHIÊN, không khỏi trợn mắt há mồm.

Bà khẽ thở dài một hơi: “Đi vào trong nói chuyện, đứng trong sân làm gì?”

Đám người đi vào phòng, ngồi theo thứ tự.

Lôi thị vốn định kéo nữ nhi hỏi thăm rõ ràng chuyện tiến cung của nàng.

Trương Dục lại chắp tay với Trình Uyên: “Cô phụ, cháu cho rằng biểu muội không nên đảm đương vị trí thư đồng này.”

--- Trung tuần tháng năm, lúc thư viện cho nghỉ, Trương Dục biết được từ tổ mẫu chuyện Trình gia khước từ hôn sự, Trình DIỆC NHIÊN đã đính hôn cùng người khác. Hắn vừa có cảm giác không ngờ lại có chút nóng nảy mơ hồ.

Nếu Trình gia vô ý như vậy, hắn cũng không cần phải nhớ mấy chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Sau đó một thời gian, ở trong học đường hắn cũng không hề có phản ứng gì với nàng ---- Mặc dù hắn cũng không tự chủ được mà quan sát xem nàng có thân cận với ai không như trước kia.

Hai tháng này, nàng học hành rất chăm chỉ, không hề lui tới với ai.

Thế nhưng gần đây chẳng hiểu vì sao, nàng lại bắt đầu không đi học.

Về sau hắn nghe được tin tức Trình Diệc Nhiên tiến cung làm thư đồng cho vị Nhị hoàng tử từ trên trời xuất hiện.

Lúc ấy hắn liền giật mình: Như vậy sao được?!

Hôm nay học xong, hắn liền đến thẳng Trình gia, vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp vào chủ đề chính đã nghe giọng nói của nàng.

Bây giờ bọn họ nhắc đến chuyện nàng tiến cung làm thư đồng, Trương Dục không nhịn được mà lên tiếng: “Cô phụ, cháu cho rằng biểu muội không nên đảm đương vị trí thư đồng này.”

“Hả?” Thần sắc Trình Uyên nhàn nhạt.

Trương Dục chân thành nói: “Nàng ở trong thư viện cũng được, giả trang dùng thân phận giả đi làm thư đồng cho hoàng tử, đây chính là tội khi quân, có lẽ liên lụy đến cửu tộc. Thừa dịp bây giờ còn chưa trở thành đại họa, tranh thủ thời gian thu tay lại.”

Trình Uyên cười cười: “Điểm này cháu không cần lo lắng. Hoàng thượng biết DIỆC NHIÊN là nữ, còn cố ý cho mấy bộ nam trang.”

“Cái gì?” Trương Dục kinh ngạc.

“Hôm nay Hoàng thượng gặp ta, còn khen ta chăm chỉ, muốn ta học cho giỏi.” Trình Diệc Nhiên nhẹ giọng nói.

“Hoàng thượng biết?” Trương Dục sửng sốt hồi lâu, “Vậy cũng được sao? Một cô nương gia vì sao lại đi làm thư đồng cho hoàng tử?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-ta-thanh-doi-voi-nam-chinh-phan-dien/chuong-69.html.]

Giọng điệu quen thuộc này làm Trình Diệc Nhiên tức giận trong lòng. Nàng đứng lên: “À, vậy ra ngươi đang chất vấn quyết định của Hoàng thượng?”

Cô nương thì làm sao? Nàng là cô nương, nhưng mỗi lần thi tháng, nàng đều giỏi hơn tên Trương Dục này. 

 

Làm thư đồng cho hoàng tử, cái này chẳng những phải làm mà còn làm cho thật tốt nữa.

Chương 70

Sắc mặt Trương Dục lập tức thay đổi, hắn nhanh chóng giải thích: "Ý ta không phải như vậy..." Hắn chắp tay: "Làm sao ta có thể nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng? Chỉ là dù sao nàng cũng..."

Nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng? Một khi cái mũ này đã bị chụp lên đầu, muốn gỡ xuống cũng không phải chuyện đơn giản!

"Ồ, không phải vậy sao?" Trình Diệc Nhiên cắt đứt lời Trương Dục, sắc mặt kinh ngạc, "Ta thấy ngươi nói, “Như vậy không được”, nên tưởng ngươi đang nghi ngờ quyết định của Hoàng thượng." Không chờ Trương Dục trả lời, nàng đã tiếp tục nói: "Hôm nay ta tiến cung diện thánh, chính miệng Hoàng thượng đã khen ngợi ta có học vấn tốt, lại dặn dò ta tiếp tục chăm chỉ khắc khổ, dốc hết sức đốc thúc nhị điện hạ. Thánh chỉ đã hạ xuống, bây giờ tứ biểu ca đang muốn bảo cả nhà ta kháng chỉ bất tuân hay sao?"

Nói đến câu sau cùng, nàng còn không tự chủ mà cao giọng hơn một chút.

Tính tình Trình Diệc Nhiên khá mềm mỏng, từ trước đến nay vẫn luôn hiền hòa trước mặt người khác, không muốn xảy ra tranh chấp. Trước đây, điểm yếu của nàng bị Trương Dục nắm lấy nên nàng vẫn hết sức cẩn thận, lo lắng sẽ đắc tội với hắn. Hôm nay, trong lòng nàng thực sự tức giận nên lúc nói chuyện không khỏi có phần nóng nảy hơn bình thường.

Bốn chữ "kháng chỉ bất tuân" vừa được nói ra, sắc mặt Trương Dục lập tức trắng bệch, lại từ trắng mà chuyển sang hồng: "Ta không... Ta không có ý này... Ý chỉ của Hoàng thượng, nhất định phải tuân theo."

"Vậy bây giờ ta đang phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng, có vấn đề gì sao?" Trình Diệc Nhiên nói tiếp.

"Nàng..." Trương Dục nghẹn lời, tất nhiên không thể cãi thêm được chữ nào.

Lôi thị đứng cạnh rốt cuộc nhìn không nổi nữa mới ho nhẹ một tiếng, sẵng giọng: "DIỆC NHIÊN, sao con có thể nói như vậy, đây là do biểu ca lo lắng cho con mà." Dứt lời, bà liền quay về phía Trương Dịch nói tiếp: "Nhưng tứ lang cũng không cần lo lắng quá mức, cả nhà chúng ta đều là người ngay thẳng chính trực, tất nhiên sẽ cẩn tuân ý chỉ của Thánh thượng."

Trình Diệc Nhiên hiểu ý mẫu thân, nàng cũng không muốn gây chuyện với Trương gia đến mức không thể nhìn mặt nhau. Nay mẫu thân đã cho một bậc thang, nàng bèn thuận theo ý bà mà leo xuống, nói: "Xin lỗi tứ biểu ca, lúc nãy ta nói chuyện có chút nóng nảy."

Trương Dục thay đổi sắc mặt liên tục mấy lần, nhưng đối phương đã mang thánh ý ra nói thì hắn còn có thể nói gì được nữa, đành chắp tay nhỏ giọng nói với Trình Diệc Nhiên: "Không trách biểu muội, là do ta nói chuyện thiếu suy nghĩ."

Trình Uyên thấy vậy chỉ cười cười: "Không nói những chuyện này nữa, hôm nay nếu Dục nhi đã tới rồi ở lại dùng bữa luôn nhé."

Trương Dục hít sâu một hơi, hành lễ nói: "Cô phụ giữ lại dùng cơm, vốn dĩ cháu không nên từ chối, chỉ là trước đó cháu đã có hẹn dùng bữa ở thiện đường với đồng môn, nếu thất hứa thì không tốt lắm."

Trình Uyên biết Trương Dục không thân thiết với ai, nay nghe thấy hắn và đồng môn hẹn nhau ăn cơm cũng không ngăn cản nữa, chỉ gật nhẹ đầu, nói: "Cháu đi học ở đây nên cố gắng kết giao với một hai người bạn thân thiết."

Trương Dục cất giọng dạ vâng. Thật ra là hắn lười không muốn nói chuyện qua lại với những học trò khác trong thư viện, nhưng hắn cũng không muốn ở lại đây dùng bữa, chủ yếu vẫn là do trong lòng có điều bất mãn.

Hắn ho khan một tiếng, vẫn không nhịn được mà nói: "Tuy không thể từ chối ý chỉ của Hoàng thượng nhưng dù sao vẫn phải cẩn thận..."

"Ừ." Trình Diệc Nhiên gật đầu, "Ngươi nói đúng."

Trương Dục hơi kinh ngạc, một bụng chứa đầy đạo lý nay lại bị một câu này của chặn lại: "Nàng biết vậy là tốt rồi."

Hắn nói xong, quay người thi lễ với phu phụ Trình Uyên rồi đi khỏi.

Sau khi Trương Dục rời khỏi, Lôi thị mới hỏi nữ nhi: "DIỆC NHIÊN, vừa nãy vì có biểu ca Trương gia ở đây nên ta không tiện hỏi con kỹ càng. Rốt cuộc hôm nay con vào cung đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Trình Diệc Nhiên biết phụ mẫu lo lắng cho mình, nàng liền một năm một mười kể lại chuyện diện thánh ở Thấm Hương Đình cho hai người nghe. Nàng kể sinh động như thật, lúc kể đến Hoàng thượng khen nàng, trên mặt Lôi thị không nhịn được mà cũng nhiễm chút ý cười.

"Nếu nói vậy thì Hoàng thượng đối xử với con vẫn khá tốt." Lôi thị đánh giá, "Sau đó thì sao? Con gặp mặt nhị hoàng tử, nhị hoàng tử là người thế nào vậy. Ta nghe nói nhị hoàng tử này mới vừa được tìm về, có phải..."

Bà nói thầm, có phải hắn không có học thức mà giáo dưỡng cũng không quá tốt đúng không?

Trình Uyên cũng nhìn về phía nữ nhi, hỏi theo: "DIỆC NHIÊN, đến cùng thì tính tình điện hạ như thế nào. Có dễ ở chung không?"

Trình Diệc Nhiên do dự trong chốc lát, sau cùng vẫn quyết định không nói ra chuyện Tô Lăng chính là nhị hoàng tử. Nàng cố hết sức tỏ ra tự nhiên: "Nhị hoàng tử ấy ạ? Con người của nhị hoàng tử thật sự rất tốt, ôn hòa lễ phép, lại là người vô cùng hiếu học. Ngài ấy dẫn con đến thăm nơi sau này dùng để đọc sách cũng như nơi nghỉ ngơi. Đúng rồi, lúc trưa khi con và nhị hoàng tử dùng bữa, Hoàng thượng có cho người mang món ăn đến ..."

"Hoàng thượng ban thưởng đồ ăn sao?" Trình Uyên cảm thấy có chút bất ngờ nhưng rất nhanh đã hiểu. Đây thật sự là một vinh dự đặc biệt. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, trong tương lai nhị hoàng tử sẽ trở thành hoàng trữ. Chuyện Hoàng đế ban thưởng đồ ăn để tỏ vẻ ân sủng là chuyện vô cùng bình thường.

Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Đúng vậy, món ăn đó thật sự rất ngon." Nàng nghĩ đến lại bắt đầu có chút thèm, "Phụ thân, mẫu thân, còn một việc con muốn bàn với hai người."

"Chuyện gì?" Trình Uyên và Lôi thị đồng thanh hỏi.

"Nhị hoàng tử nói, nhà chúng ta cách hoàng cung quá xa nên trong cung sắp xếp chỗ ở cho con, trong lúc con học bài cùng ngài ấy thì ở lại trong cung." Trình Diệc Nhiên nói xong, cẩn thận nhìn phụ mẫu, "Nếu mỗi ngày con đều tiến cung từ thư viện thì phải rời giường rất sớm, sợ rằng thân thể không chịu nổi."

"Ở lại trong cung?" Trình Uyên cau mày. Một lúc sau, ông lắc đầu: "Chuyện này không thích hợp, DIỆC NHIÊN, về tình về lý, chuyện này đều không thích hợp."

Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng: "Dạ, con cũng biết chuyện này không thích hợp." Nàng nghĩ tới một chuyện lại hỏi tiếp: "Không phải chúng ta còn một trạch viện để trống trong kinh thành sao? Nếu không thì con ở lại trong trạch viện đó được không ạ?"

Trạch viện mà nàng nói đến chính là nơi ở khi phụ thân Trình Uyên còn đang nhậm chức ở kinh thành, nơi đó ngay sát vách nhà nhị thúc mà cách hoàng cung cũng không quá xa. Sau này Trình Uyên từ quan, trạch viện kia cứ bỏ trống như vậy. Mãi đến mấy năm trước, đại ca Trình Gia trở thành biên tu trong Hàn Lâm viện mới chuyển về ở đó một thời gian. Về sau, cả nhà Trình Gia chuyển đi, cửa lớn trạch viện lại một lần nữa bị khóa lại.

Trình Diệc Nhiên chưa từng ở đó bao giờ, hôm nay Tô Lăng đưa ra đề nghị muốn nàng ở lại trong cung, nàng vẫn chưa phản ứng kịp. Vừa nãy linh quang chợt lóe, nàng mới nhớ dường như vẫn còn một chỗ như vậy.

"Tòa trạch viện kia đã lâu rồi không có người ở, nếu thật sự ở đó còn không bằng con..." Lôi thị vốn muốn nói "Đến ở nhà nhị thúc" nhưng lời đến khóe miệng lại ngưng bặt.

Một đứa con trai của bà đã ở lại chi thứ hai, bà cũng chỉ còn một đứa con gái này, vẫn nên cách xa chi thứ hai một chút mới tốt.

"DIỆC NHIÊN, nếu không thì mẫu thân cho người dọn dẹp trạch viện ở kinh thành, ta đến ở đó chung với con."

Trình Uyên cau mày: "Như vậy sao được, nếu nàng đến kinh thành, mọi chuyện trong nhà biết làm thế nào. Lại nói thê tử Văn Sơn bây giờ đang có thai..."

"Nhưng cũng không thể để DIỆC NHIÊN một thân một mình ở lại kinh thành." Lôi thị vội la lên, "Nữ nhi của thiếp, nếu chàng không thương thì để đó ta thương."

Trình Uyên có chút đau đầu: "Hi Nương, ta nói ta không thương con bao giờ?"

Trình Diệc Nhiên thấy phụ mẫu như vậy, vội nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người trước hết đừng quá nóng vội, không thì trước tiên con ở lại trong cung hoặc ở lại nhà nhị thúc cũng được. Nếu không nữa thì lại mời thêm mấy người hộ viện đến. Kinh thành ngay dưới chân thiên tử, mà trạch viện lại sát vách nhà nhị thúc, hẳn sẽ không có chuyện gì nguy hiểm."

...

Mấy người họ thảo luận thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn theo sắp xếp của Trình Uyên, trước tiên để thím Giang và Ân thúc vào ngày mai về nhà cũ ở kinh thành dọn dẹp sắp xếp một phen, xem nơi đó có thể để người ở lại hay không. Nếu vẫn có thể ở được thì trước tiên để hai người họ ở cùng DIỆC NHIÊN, tìm thêm một số người giúp việc thích hợp về.

Trình Diệc Nhiên thấy phụ mẫu đã có thể thống nhất ý kiến cũng gật đầu bày tỏ bản thân hoàn toàn đồng ý: "Được rồi, con không có ý kiến."

Mọi chuyện sau đó cứ như vậy mà được quyết định.

Vì ngày mai còn phải tiến cung nên Trình Diệc Nhiên không dám ở lại lâu, dùng bữa xong, nàng vội tắm rửa sau đó lên giường nghỉ ngơi sớm.

Tuy hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện nhưng tổng kết lại mà nói, chuyện vui vẫn tương đối nhiều hơn.

Nàng có thể gặp lại Tô Lăng, hơn nữa đối phương không giận nàng chút nào thực sự khiến nàng vui vẻ rất lâu.

Còn về những chuyện khác, để sau này nói tiếp vậy.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Trình Diệc Nhiên đã rời giường, rửa mặt chải đầu thay trang phục, vội vàng dùng điềm tâm rồi ngồi lên xe ngựa trong cung đến đón chạy thẳng một mạch đến hoàng cung.

Xuống xe vào cung, Trình Diệc Nhiên vốn định đi bộ theo thái giám, không ngờ vừa bước đi đã có một cỗ kiệu mềm dừng lại ngay trước mặt nàng.

Thái giám nở nụ cười xán lạn: "Công tử, mời."

Trình Diệc Nhiên sửng sốt. Đây là muốn để nàng ngồi kiệu sao, hình như cách đãi ngộ này hơi bị cao quá? Còn không phải sao, người bình thường đều phải đi bộ, có thể ngồi kiệu như vậy nhất định thân phận và địa vị không thể nào thấp được?

Nàng đưa tay ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu, ta cảm thấy chạy vẫn nhanh hơn một chút."

Ít nhất cũng không chậm như đi kiệu.

Ngồi trên kiệu mềm như vậy, tâm lý Trình Diệc Nhiên cứ cảm thấy không quen.

Tiểu thái giám hơi ngạc nhiên nhưng mặt vẫn cười, không tiếp tục kiên trì chuyện này nữa.

Hôm qua Trình Diệc Nhiên rất lưu ý nên nhớ rõ đường đi. Nàng bước nhanh về hướng Hành Vân Các.

Đến khi đến Hành Vân Các, trán Trình Diệc Nhiên đã có một tầng mồ hôi mỏng. Nàng lấy khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán, thấy trên khăn mặt không bị đen mới âm thầm thở phào một hơi.

Trình Diệc Nhiên đứng bên ngoài chính điện Hành Vân Các, chưa kịp làm bất kỳ động tác nào thì cửa đã bị mở ra, tiếp đó có hai người một trước một sau bước vào.

Người đi đầu tuổi tác trên dưới năm mươi, râu tóc bạc trắng, trên khuôn mặt tròn trịa mang theo ý cười hòa ái. Trình Diệc Nhiên khẽ giật mình, nghĩ thầm vị này nhất định là Tống đại nhân.

Người còn lại mặt mày thanh tú, khí chất nhẹ nhàng khoan thai, chính là Tô Lăng.

Trình Diệc Nhiên nhanh chóng thi lễ: "Học trò Trình Diệc Nhiên ra mắt Tống đại nhân..." Nàng vừa nói dứt câu đã cảm thấy không ổn, lại vội nói thêm, "Nhị điện hạ..."

Tống đại nhân mỉm cười đánh giá Trình Diệc Nhiên, nghe nàng nói như vậy không khỏi phì cười thành tiếng, nói: "Trò chính là thư đồng mà Hoàng thượng chọn cho nhị hoàng tử sao?"

"Vâng, đúng là học trò." Trình Diệc Nhiên vội trả lời.

"Đã chờ ngươi một lúc rồi." Ý cười trên mặt Tống đại nhân không hề giảm, "Vào trong nói tiếp."

Trình Diệc Nhiên “dạ” một câu, sau đó đi theo hai người bọn họ.

Đứng trước mặt bức họa thánh nhân được thờ cúng, Trình Diệc Nhiên dập đầu định hành lễ.

Tống đại nhân cười cười: "Trò ngồi xuống trước đi, tiếp tục học."

"Dạ." Trình Diệc Nhiên yên lặng quay về vị trí của mình, vô thức nhìn về phía Tô Lăng, bắt chước giở sách ra giống cậu ấy.

Bình luận

4 bình luận

Loading...