Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 191

Cập nhật lúc: 2024-08-14 17:07:28
Lượt xem: 206

Bạch Minh Châu không nói thêm gì nữa, thêm vào đứa con út Tiểu Viên ngủ dậy bắt đầu gào khóc, cô liền đi bế con.

Cậu bé ngủ từ chiều đến giờ, chắc chắn là đói rồi.

Chu Lâm cười tủm tỉm nhìn theo, nhưng khi vợ anh cho con b.ú thì cô không cho anh xem và đuổi anh ra ngoài.

Bạch Minh Châu rất để ý, khi cho Đâu Đâu và Đô Đô bú, cô đều phải quay người đi. Bây giờ cũng vậy, đối với cô không phải cứ là vợ chồng lâu năm thì có thể cho con b.ú trước mặt nhau.

Chu Lâm cười đi ra ngoài, đồng thời nói cho mợ út biết tin tiền nhuận bút của vợ mình sắp tăng.

Mợ út biết hôm nay anh chàng đưa thư đẹp trai đã gửi tiền nhuận bút, bà ấy cũng không hỏi, nhưng không ngờ tiền nhuận bút của cháu dâu lại sắp tăng lên như vậy sao?

Chẳng trách cô thương chồng, muốn anh lười biếng một chút, cô cũng có đủ tự tin và bản lĩnh để làm như vậy.

Đâu Đâu và Đô Đô đã trưởng thành, trên cơ bản mỗi ngày hai anh em không cần người lớn trông nom, chỉ cần lo cho bọn chúng một ngày ba bữa ăn là được.

Đương nhiên, Bạch Minh Châu chăm sóc bọn trẻ rất tỉ mỉ, răng cũng phải đánh, bữa điểm tâm xen giữa các bữa ăn chính cũng không thể thiếu.

Chính bởi vì như thế, hai anh em mới có thể có thân hình mập mạp.

Nhưng từ đầu xuân năm nay, hai anh em chỉ thích chạy ra ngoài chơi, cho dù lượng cơm ăn không ít, nhưng ít nhiều cũng hơi chút gầy đi, da đen hơn trước.

Thỉnh thoảng ở bên ngoài chơi mệt mỏi rồi thì chúng sẽ chạy về nhà uống nước, cả đầu toàn mồ hôi.

Nhưng hai đứa bé này càng ngày lại càng khỏe mạnh, ánh mắt đen láy long lanh, dáng vẻ đó giống Chu Lâm như đúc.

Quả thực chính là phiên bản thu nhỏ của Chu Lâm.

Tính tình của hai anh em vẫn tương đối ngang ngược, ra ngoài chơi nhưng không dễ chọc, cho dù là một số đứa bé lớn tuổi hơn bọn chúng, bọn chúng cũng dám kêu to lao đến đánh!

Nhưng hai anh em còn biết nói ngọt nữa, nhìn thấy ai cũng chào hỏi, tính tình tự nhiên thân thiện hoàn toàn giống Chu Lâm.

Cho dù là thím Tôn khắc nghiệt như thế, nhìn thấy hai anh em này cũng sẽ rót cho hai anh em một cốc nước uống, nhưng mà ở bên ngoài hai anh em không tùy tiện ăn đồ ăn của nhà người ta.

Mợ út dạy, muốn ăn gì muốn uống gì thì về nhà, ở bên ngoài không được ăn của nhà người ta.

Thật ra hai anh em cũng không ăn quen đồ ăn bên ngoài, đồ ăn trong nhà rất ngon, đồ ăn bên ngoài không ngon.

Hai anh em không chỉ có dáng vẻ giống Chu Lâm mà đến tính tình cũng giống.

Cho nên bên ngoài có người nói, đến khi lớn lên tiền đồ không đoán trước được, về sau chỉ sợ cũng là nhân vật số một số hai trong thôn.

Lý Thái Sơn cũng vô cùng yêu thích hai anh em bọn chúng, hiện tại vẫn đang nỗ lực làm vận động với vợ anh ta, chỉ ngóng trông có thể sinh được đứa con gái, đến lúc đó gả cho một trong hai anh em nhà này.

Như vậy tâm nguyện đời này của anh ta cũng đã xong.

Trong lúc Chu Lâm đang chăm chỉ làm ruộng, cũng có người hỏi anh chuyện xây nhà.

“Bây giờ nhà đông con, trong nhà cũng đã hết phòng ngủ, có cần mở rộng thêm mấy gian phòng hay không? Cứ ở phòng gạch mộc mãi làm sao được, hay là xây cái nhà ngói đi?”

“Tôi cũng muốn lắm, nhưng làm gì có tiền.” Chu Lâm cũng nói.

Thật ra anh cũng hơi muốn xây nhà mới, muốn xây cái nhà ngói, nhưng mà đề nghị này bị vợ anh cự tuyệt, tỏ vẻ không cần phí số tiền đó.

Cứ ở tạm như bây giờ là được.

Nhà này cũng không ở được bao lâu nữa, sao phải xây nhà ngói chứ, nếu muốn ở mười năm tám năm thì thật sự nên xây một cái, còn bây giờ thì không cần.

Về sau phải đi lên đại học, xây cái nhà to như thế để đấy mời trộm đến à?

Bây giờ ở như thế này đã khá tốt, về sau để lại cái nhà này thì trộm thấy cũng phải lắc đầu.

Nhưng Chu Lâm ở bên ngoài vừa nói không có tiền xây phòng ở, thật đúng là không ai hoài nghi, nhìn xem ngày thường nhà anh thế nào là biết, có núi vàng núi bạc cũng bị ăn hết.

Có vợ là thanh niên trí thức, trong tháng ở cữ đã ăn bao nhiêu thứ tốt chứ? Không nói đến gà rừng thỏ hoang ở trong núi, chỉ nói gà trống gà mái với trứng gà ở trong thôn thôi.

Thật là hâm mộ c.h.ế.t người đấy.

Nhưng lần này không ai đi tố cáo, vì sao? Lãnh đạo công xã đã cho phép ông đội trưởng xách theo không ít thực phẩm dinh dưỡng cho người vợ là thanh niên trí thức của anh ở cữ!

Người ta được bên trên cho phép rồi, đi tố cáo thì có tác dụng gì?

Hơn nữa cũng không ai dám tùy tiện tố cáo Chu Lâm, trước kia có không ít ví dụ về kết cục của việc gây chuyện với ngôi sao may mắn rồi còn gì!

Tạm thời không nói đến những chuyện trong thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-191.html.]

Sau khi Bạch Minh Châu hết tháng ở cữ, thì cô lại bắt đầu đàng hoàng viết bản thảo.

Tuy rằng bây giờ có thêm hai đứa bé là thằng ba và thằng tư, nhưng cô cũng chỉ cần phụ trách cho hai đứa bé b.ú sữa là được, còn lại đã có mợ út, thật sự không cần cô lo lắng thêm.

Hai anh em ăn ngon ngủ ngon, ăn xong ợ hơi mấy cái, lại tiểu tiện đại tiện xong sau đó thoải mái dễ chịu mà đi ngủ, mợ út cũng không cần bận tâm nhiều.

Chỉ cần không trướng khí, mấy tháng đầu trẻ con rất dễ trông, ngày nào cũng đang ngủ.

Lại có Lý Đại Ni hỗ trợ giặt quần áo của cả nhà cùng với những tã lót bẩn nên mợ út cũng không quá mệt mỏi.

Trong lúc trông trẻ con, sợ nhất chính là giặt mấy cái tã lót bẩn, thật sự mệt c.h.ế.t người, eo cũng vì mệt mỏi mà bị cứng đến tê dại.

Cho nên trước kia mợ út có chút không đồng ý để Lý Đại Ni hỗ trợ, bây giờ lại cảm thấy thật không tệ.

Cảm thấy tiêu số tiền này rất đáng giá.

Bạch Minh Châu ít nhiều có chút áy náy, một đồng tiền giặt quần áo cho cả gia đình cô, cho nên có đôi khi nhìn thấy Lý Đại Ni thì cô sẽ nhét cho cô bé vài viên kẹo sữa để ngậm cho ngọt miệng, Lý Đại Ni cũng rất vui vẻ.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn cô bé chưa từng được ăn kẹo sữa, hóa ra hương vị như thế này, thật sự ăn rất ngon.

Bạch Minh Châu nhìn thấy Lý Đại Ni như thế, thỉnh thoảng còn pha cho cô bé một ly sữa mạch nha, cũng để cho cô bé nếm thử, sau đó nói chuyện phiếm với cô bé.

Cô thấy nhân phẩm của Lý Đại Ni thật sự rất không tệ, ngày sau nếu đi học đại học, chắc chắn cô phải đưa mợ út đi, cậu út Cố không cần phải nói, cũng phải đưa đi.

Có thể đưa đi hay không là một chuyện, nhưng đưa đi rồi cũng không thể bóc lột hai vợ chồng già được.

Nếu như Lý Đại Ni cũng tự nguyện đi theo thì tốt, cô đã hiểu rõ gốc gác của người này, sử dụng cũng yên tâm hơn nhiều.

Người khác còn không biết dự tính của Bạch Minh Châu, nhưng mẹ của Lý Đại Ni lại biết con gái qua đây giặt quần áo được Bạch Minh Châu cho kẹo sữa, thậm chí còn từng pha sữa mạch nha cho con mình.

Bí mật dặn dò Lý Đại Ni, nếu làm xong hết việc trong nhà thì cũng có thể qua bên đó hỗ trợ quét tước nhà cửa.

Đều không phải việc nặng gì.

Phải biết rằng không ít người đang nhìn chằm chằm vào công việc này của Lý Đại Ni, một tháng một đồng thật không ít, hơn nữa Bạch Minh Châu làm người cũng hiền lành hào phóng, mẹ của Đại Ni rất vui lòng để cho con gái đi làm việc.

Một năm kiếm được mười hai đồng, đây chính là giúp trong nhà tăng thêm thu nhập.

Thời gian cứ trôi qua như thế, trong nháy mắt đã tiến vào tháng chín.

Tuy rằng xem như là những ngày nóng bức đã đi qua, nhưng sau đó nắng gắt cuối thu cũng không thể khinh thường.

Bạch Minh Châu không chỉ một lần cảm thán, sao trước kia không nghĩ tới việc làm ra băng nhỉ? Sớm làm ra được thì sớm hưởng thụ nha.

Bây giờ trong phòng bày băng, hơi lạnh khiến cho người ta rất thoải mái, buổi tối ngủ rất ngon.

Nhưng mà sau khi tiến vào tháng chín, đây cũng là thời điểm bắt đầu chuẩn bị chiến đấu với những ngày thu hoạch vụ thu năm nay.

Trước khi thu hoạch vụ thu, Chu Lâm lại đi ra ngoài một chuyến.

Thịt trứng sữa gì đó thì không nói, mỗi lần đi ra ngoài anh đều phải mang về, lần này còn mang theo một túi lưới đựng quả lựu về nhà!

Quả lựu không lớn, một quả chỉ to bằng nắm tay của Chu Lâm, ngày hôm sau Bạch Minh Châu dậy nhìn thấy thì rất thích, cũng bẻ một quả ra nếm một chút, có niềm vui bất ngờ.

Bởi vì vị của lựu rất ngọt.

Thời buổi này người còn ăn không đủ no, cũng đừng mong trái cây sẽ được chăm bón bao nhiêu, trừ một số khu vực riêng chuyên môn dùng để gieo trồng trái cây, nhưng bởi vì kỹ thuật còn tương đối kém nên thường trái cây khá giống nhau.

Không thể so sánh được với đời sau.

Nhưng lần này quả lựu mang về thật sự rất ngọt.

Không chỉ có Bạch Minh Châu thích, Đâu Đâu và Đô Đô cũng thích, ngay cả mợ út cũng cảm thấy ăn rất ngon, có điều mợ út sẽ ăn hết cả hạt và thịt quả lựu, nhưng Bạch Minh Châu, và hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thì sẽ không ăn như vậy mà chỉ ăn mỗi thịt quả còn hạt thì nhổ ra.

Lúc trước mợ út đã từng ăn quả lựu, nói rằng hạt lựu có thể ăn được, Bạch Minh Châu cũng biết là có thể ăn được, chỉ là cô không nuốt trôi…

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thuần túy là còn nhỏ, cho nên đã được dặn dò là phải nhổ hạt ra, hai anh em rất thông minh, cũng không muốn nuốt cái này.

Một túi lưới quả lựu mang về, Chu Lâm chỉ ăn nửa quả nếm thử vị, mợ út cũng ăn nửa quả như thế, dư lại đều vào bụng của Bạch Minh Châu và Đâu Đâu, Đô Đô.

Mà không được mấy ngày sau khi Chu Lâm mang đồ về, kèn thu hoạch vụ thu chính thức được thổi lên!

Năm nay thu hoạch vụ thu cũng làm cho người ta mệt mỏi như năm ngoái.

Khác là tâm trạng của mọi người lại là kích động và thoải mái, bởi vì năm nay mắt thường cũng có thể thấy được mức độ lương thực được mùa!

Loading...