Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 150

Cập nhật lúc: 2024-08-08 22:10:03
Lượt xem: 256

Mợ út cười: “Mặc dù đắt nhưng cũng ăn được, chỉ cần đừng để người khác biết là được. Những vấn đề khác không đáng lo, ông cứ yên tâm đi.”

Thậm chí bà ấy còn không định nói với ông già về chuyện cháu trai chôn kho báu ở sân sau.

Nhưng bà ấy biết điều kiện nhà cháu trai không cần phải lo lắng, vì vậy họ mới lén mua một ít đồ ngon về ăn, bà ấy không có ý kiến gì.

Cậu út Cố: "..." Ông ấy cảm thấy vợ mình đang hưởng thụ quá mức và quên mất mình đến đây để làm gì.

"Cẩn thận một chút biết không?" Ông ấy nhắc nhở.

"Tôi sẽ trông chừng mà, đừng lo lắng." Mợ út mệt mỏi, quay người ngủ thiếp đi.

Cậu út Cố: “…”

Điều mà người ngoài không biết là, việc ăn vải còn là một thú vui của vợ chồng Chu Lâm.

Chính là vào ban đêm Chu Lâm cầm quả vải đưa cho vợ mình ăn, chờ cô ăn xong rồi, anh liền nhào tới hôn cô đến mức trời đất tối tăm, sau đó liền hỏi: “Vợ à, có phải chồng của em còn ngọt hơn vải không?”

Bạch Minh Châu còn có thể nói thế nào chứ?

Sau khi sự việc xảy ra cô chỉ có thể cảm thán gã đàn ông thô kệch này thật là biết chiêu trò, cô đã không thể chống đỡ nổi nữa rồi.

Cậu út Cố không ở đây lâu, ông ấy chỉ ở ba ngày rồi về.

Chu Lâm không thể giữ ông ấy lại, đành phải đạp Đại Kim Lộc đưa ông ấy về.

Tuy nhiên, trong ba ngày cậu út Cố ở đây, Chu Lâm đã đi vào núi săn được chút đồ ngon mang về cho cậu út Cố bồi bổ.

Một con thỏ đem kho, hai con gà rừng thì hầm.

Trong ba ngày ở đây, ngày nào cũng có thịt ăn, vợ của cháu trai còn nấu cho ông ấy mì gà và cơm trắng.

Thịt thỏ kho phải ăn kèm với cơm trắng, sợ ông ấy không đủ ăn, vợ của cháu trai đã xúc cho ông ấy một bát cơm rất to.

Mì cũng nấu một bát to.

Cậu út Cố đều phải cảm thán, cháu trai này cũng giỏi thật, vừa vào trong núi liền có thể săn được thú rừng.

Ông ấy không nói gì nhiều, chỉ là trước khi về, ông ấy dặn dò riêng mợ út, bảo bà ấy phải chú ý, đừng nên sống quá phô trương.

Nhưng cậu út Cố về hơi sớm rồi, vì ngay ngày hôm sau khi ông ấy về, bên công xã đã vận chuyển dưa hấu đến.

Chu Lâm vốn không biết bởi vì anh đang đi làm.

Là Lý Đại Hải đi công xã làm việc thì nhìn thấy, lúc trở về liền nói với anh.

Không ngờ, Chu Lâm không thèm ngâm sông nữa, vội vàng đạp Đại Kim Lộc đi mua.

"Cháu định đi đâu?" Thím Trương ở nhà với Niên Sinh đang trò chuyện với mợ út thì thấy anh vội vàng trở về lấy tiền, bà ấy liền hỏi.

"Mua dưa hấu, thím có mua không, mua thì cháu mang về cho thím một quả." Chu Lâm liền nói.

"Có, mang một quả về cho thím nha!" Thím Trương cũng chịu bỏ tiền rồi, không nói hai lời.

Người muốn mua không chỉ có thím Trương, Lý Thái Sơn cũng muốn mua, trực tiếp ngồi lên xe đạp của anh Lâm đi theo.

Cuối cùng Chu Lâm và Lý Thái Sơn mang về bốn quả dưa hấu lớn.

Thím Trương một quả, Lý Thái Sơn một quả, còn Chu Lâm mua hai quả.

Nhưng người ở trong thôn mua dưa hấu không chỉ có họ, chẳng hạn như Lý Đại Hải đi báo tin, anh ấy cũng mang về một quả.

Chỉ là dưa hấu của anh ấy chia một nửa cho cha mẹ, phần còn lại mới để cho gia đình ăn.

Lý Đại Sơn và chị Đại Sơn không định mua nhưng thấy bọn nhỏ thèm quá nên họ chạy đi mua một quả. Chị Đại Sơn xách một nửa về nhà mẹ đẻ, nhà mẹ chồng có rồi nên chị ấy không cho nữa!

Hai anh em Mãn Thương, Mãn Khố cũng thèm. Lý Phong Thu cũng muốn đi mua, tuy nhà anh ấy không giàu có nhưng dưa hấu thì vẫn ăn được.

Tuy nhiên, chị Lý không cho.

Tại sao không cho? Vì mua dưa hấu thì phải mang một ít qua nhà cũ, chị ấy không muốn ăn dưa hấu này nữa!

Cuối cùng Mãn Thương, Mãn Khố cũng được ăn một miếng dưa hấu ở nhà Bạch Minh Châu.

Chị Lý rất ngại nhưng nhà không có gì đáng giá nên mang đôi giày quai ngang được đan bằng rơm lúa mì đến tặng Bạch Minh Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-150.html.]

"Hai đứa ăn một miếng dưa hấu của em, chị lại tặng em đôi giày quai ngang, để làm gì vậy? Hai đứa cháu trai của em không thể ăn một miếng dưa hấu của em sao?" Bạch Minh Châu cười nói.

Cô nói thẳng thắn như vậy, chị Lý bèn cười nói: "Đâu có, chị đan theo cỡ chân của em và Chu Lâm, đặc biệt mang đến cho hai người. Em xem thử có vừa chân không."

Có hai đôi giày rơm, đều rất thoải mái.

Bạch Minh Châu đi thử thì không nhịn được khen: "Chị à, tay nghề này của chị, mang ra chợ bán chỉ sợ có người tranh nhau mua mất."

Chị Lý cười: "Chị sẽ đo cho Đâu Đâu và Đô Đô, rồi đan tặng mỗi đứa một đôi."

Bạch Minh Châu cũng không khách sáo với chị ấy, cười nói cảm ơn.

Tuy nhiên, phải nói rằng, lần này dưa hấu mua về rất ngon.

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô giống Bạch Minh Châu ở điểm này, rất thích ăn các loại trái cây. Bất kể là vải hay dưa hấu, hai anh em đều có thể ăn.

Tất cả chúng đều tự ăn, ban đầu Bạch Minh Châu và mợ út muốn đút cho chúng, nhưng hai anh em cảm thấy mình đã lớn, ăn gì cũng không muốn người khác đút. Chủ ý của chúng rất lớn.

Nếu nhất định muốn đút cho chúng thì chúng còn không chịu há miệng, chỉ nhìn người lớn bằng ánh mắt kỳ lạ, cho đến khi người lớn đưa dưa hấu cho chúng cầm và ăn, chúng mới cười lên.

Thường thì cô còn làm cho mỗi đứa một lý nước sinh tố dưa hấu gì đó, nhưng vì tính độc lập quá mạnh, Bạch Minh Châu cũng thật sự không ép buộc, cứ để tùy ý chúng.

Trước đây, khi chúng còn nhỏ, Bạch Minh Châu chăm sóc mọi thứ vô cùng chu đáo, cái gì cũng phải sạch sẽ.

Nhưng thói quen này của cô đã bị Đâu Đâu và Đô Đô thay đổi.

Bởi vì không thể sạch sẽ được. Cô muốn sạch sẽ thì cứ giữ sạch sẽ, bẩn thì thay đồ cho chúng, nhưng chỉ cần quay lưng một cái là chúng lại bẩn trở lại.

Vậy nên, thói quen nào cũng có thể thay đổi, chỉ là chưa đến mức đó mà thôi.

Bây giờ, Bạch Minh Châu đã quen rồi. Ngay cả khi nhìn thấy chúng ăn mà quần áo dính đầy nước dưa hấu, cô cũng chỉ có thể bình tĩnh lau sạch rồi coi như xong.

Nhà cô ăn dưa rất hòa thuận nhưng nhà hàng xóm lại vì quả dưa này mà xảy ra một số chuyện.

Bạch Minh Châu đang ở nhà viết sách nên không biết, là do mợ út dẫn Đâu Đâu và Đô Đô đi dạo về nói.

"Vì dưa hấu mà xảy ra chuyện à? Có thể xảy ra chuyện gì?" Bạch Minh Châu không hiểu.

Mợ út vừa nhặt rau vừa giải thích cho cô: "Không phải là nhà chúng ta mua dưa về à? Mấy đứa cháu trai cháu gái nhà ông Niên thèm lắm nhưng mẹ Viễn Phương không muốn mua. Thế là Hứa Nhã tự mua một quả dưa về cho mấy đứa cháu ăn, kết quả bị mấy người chị dâu hỏi có phải cô ấy có tiền riêng hay không? Bọn họ hỏi ngay trước mặt mợ, còn nói mấy chị dâu khác đều không có tiền riêng, một xu cũng không có. Bọn họ nói với mợ chuyện này để làm gì? Mợ chỉ dẫn Đâu Đâu và Đô Đô qua nhà mẹ Viễn Phương nói chuyện thôi mà bọn họ lại khiến mợ lúng túng c.h.ế.t đi được, đi cũng không được mà không đi cũng không được."

Bạch Minh Châu nói: "Chắc là ghen tị vì Hứa Nhã có tiền riêng rồi, nhân tiện chuyện dưa hấu hôm nay mới nói ra thôi."

Cô biết, sau này chắc chắn nhà họ Niên sẽ xảy ra một số chuyện.

Quả nhiên là như vậy.

Vì quả dưa này, nhà họ Niên bắt đầu náo loạn.

Mâu thuẫn này đã bị mấy chị em dâu trút lên đầu Hứa Nhã, cuối cùng Hứa Nhã tức giận đến mức thu dọn đồ đạc, trở về ở nhà tập thể của thanh niên trí thức nữ!

Bà Niên cũng sắp tức c.h.ế.t rồi.

Tất nhiên không phải là tức Hứa Nhã, mà là tức mấy người con dâu kia. Bà ấy cũng không ngờ ý kiến của họ đã lớn đến thế!

Một mình Hứa Nhã ăn được bao nhiêu phần trong quả dưa hấu đó? Đây còn không phải là vì thấy các cháu trai cháu gái thèm thuồng dưa hấu của người ta nên cô ấy mới tự bỏ tiền ra mua quả dưa hấu này về ăn sao?

Đây là tiền cô ấy tự mang theo khi về nhà chồng mà.

Nếu các chị em dâu khác cũng tự mang theo của hồi môn khi về nhà chồng, bà ấy cũng sẽ không thèm đòi, nhưng lúc họ về nhà chồng đều là hai bàn tay trắng.

Nhưng mà số tiền này cũng đúng là của Hứa Nhã, cô ấy không đụng đến số tiền mà Niên Viễn Phương cho. Cô ấy vốn dĩ chỉ là có ý tốt, ai ngờ lại thành chuyện xấu, làm ầm ĩ đến mức khó coi như vậy?

Ban đầu cô ấy rất cố gắng để hòa nhập với nhà họ Niên, kết quả lại phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi!

Bà Niên đến tìm Bạch Minh Châu nhờ giúp đỡ. Bởi vì bà ấy đã đi khuyên rồi nhưng con dâu không chịu về. Bà ấy muốn nhờ Bạch Minh Châu đi khuyên một phen.

Nhưng Bạch Minh Châu không muốn can thiệp vào chuyện này.

"Hay là đợi Viễn Phương trở về rồi bảo Viễn Phương tự mình đi đón. Cháu chỉ là người ngoài thôi ạ." Bạch Minh Châu từ chối.

Mợ út cũng nói: “Không phải để cho Viễn Phương về nhà rồi mới đi đón người hay sao, để Minh Châu đi làm gì? Hơn nữa không phải tôi nhiều chuyện, coi như đón về rồi thì sau này cũng sẽ có không ít mâu thuẫn, việc này hai ông bà phải suy nghĩ thật kĩ, đừng để đến lúc đó ầm ĩ như nhà ông Trần ấy. Trong nhà trước thì làm c.h.ế.t con lợn con, sau lại là c.h.ế.t gà, nói không phải người trong nhà làm thì tôi không tin. Cũng do những mâu thuẫn nội bộ như thế này mới rùm beng lên chứ đâu, người một nhà mà lại đi gọi người ngoài vào xem chuyện xấu trong nhà.”

Câu nói này là một câu nhắc nhở khéo cho bà Niên.

Bà Niên cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm với mợ út, thở dài, nói: “Thật ra tôi cũng biết mấy đứa nó đang có ý gì, lần này bọn nó mượn chuyện nhà thằng tư mua dưa hấu để gây sự.”

Chim lớn chia tổ cây lớn chia cành, thật ra bà Niên với ông Niên cũng đã nghĩ tới chuyện tách ra ở riêng, nhưng hai ông bà nghĩ đến Niên Viễn Phương chỉ có một mình, nếu tách ra ở riêng không phải thiệt thòi quá hay sao?

Loading...