Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, hành trình tìm kiếm hạnh phúc hoàn hảo của nữ phụ - Chương 103

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:34:44
Lượt xem: 252

Chỉ một mình Lý Đại Ni chắc chắn sẽ không thể làm hết được, Bạch Minh Châu cũng sẽ tranh thủ thời gian để dọn dẹp sạch sẽ.

Chu Lâm phải thu hoạch mùa thu không có thời gian giúp cô chăm con. Bạch Minh Châu cũng tạm dừng việc viết lách của mình. Không có cách nào khác, cô hoàn toàn không có thời gian. Nếu cô có thể có thời gian rảnh rỗi để viết lách, cô sẽ là một vị thần.

Tuy nhiên, gia đình vẫn có một chút tích lũy. Ngay cả khi một hoặc hai năm không có thu nhập, tích lũy của gia đình họ cũng vẫn đủ dùng, vì vậy không cần phải lo lắng về điều đó.

Chỉ cần yên tâm chăm con và vượt qua mùa thu hoạch này là được.

Vào cuối tháng 10, tiến độ thu hoạch mùa thu đã đến giai đoạn cuối, nhưng cả đại đội Ngưu Mông cũng không dám lơi lỏng mà càng trở nên căng thẳng hơn.

Theo lời Bạch Minh Châu nghe được từ những bà lão khi đang xát hạt ngô, trước đây ở đại đội Ngưu Mông đã xảy ra chuyện lúa bị ngập nước khi sắp thu hoạch.

Đó là mười một năm trước.

Vốn dĩ những đám lúa đó đều có thể thu hoạch kịp nhưng mắt thấy sắp kết thúc rồi, cộng thêm mọi người thực sự rất mệt mỏi nên đã lơi lỏng một chút, giảm tốc độ.

Chỉ vì sự chậm trễ cuối cùng này, một trận mưa thu bất ngờ đã khiến rất nhiều lương thực không thể thu hoạch được.

Vì vậy, ngay cả bây giờ, khi mùa màng đã được thu hoạch gần hết, mọi người vẫn cố gắng hết sức để thu hoạch tất cả số lương thực còn lại.

Để động viên tinh thần, ông đội trưởng đã thông báo trước cho mọi người rằng sau khi chia lương thực, mỗi gia đình sẽ được chia thêm năm cân lúa mì!

Những năm trước cũng có chia lúa mì, nhưng nhiều nhất cũng chỉ được chia từ một cân rưỡi đến hai cân rưỡi, để dành làm sủi cảo ăn ngày Tết là hết.

Năm nay còn được năm cân thì quả thật không tệ.

Điều này cũng khiến mọi người làm việc hăng say hơn, tất nhiên cũng càng thêm ra sức trong việc thu hoạch lúa mì.

Cuối cùng, vào cuối tháng mười, trong kho lúa đã chất đầy lương thực.

Tất cả số lương thực đã được thu hoạch, lúc này các thành viên trong đội mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi thu hoạch tất cả lương thực, vẫn còn phải tiếp tục nộp công quỹ, việc nộp công quỹ cũng do ông đội trưởng chọn người, toàn là những người làm việc giỏi.

Chẳng hạn như anh em Lý Đại Hải, còn cả Lý Phong Thu, Trương Đại Căn và Cố Quảng Thu.

Những người đàn ông này là những người sẽ thực sự mang lương thực đi nộp công quỹ và họ cũng đều được tính công điểm.

Tuy nhiên, cũng có những người như Lý Thái Sơn và Vương Nhị Anh thì chỉ đi cho có.

Lý Thái Sơn còn đến tìm Chu Lâm cùng đi, nhưng Chu Lâm đã trở thành hoàng đế cá muối rồi.

Làm sao anh còn muốn động đậy nữa.

"Con trai ơi, khi nào các con lớn thì cha mong đến ngày được hưởng phúc của con." Chu Lâm nằm trên giường chơi với hai con trai, ngoài miệng nói.

Thời gian gần đây, anh thực sự là mệt c.h.ế.t đi được, anh cảm thấy mình có thể sống sót đến bây giờ, thật sự là quá khó khăn.

Đâu Đâu và Đô Đô còn chưa hiểu được lời nói của cha, chúng rất thích chơi đùa với cha, nhào vào lòng cha không biết là chơi vui đến mức nào.

"Hai đứa không có lương tâm, giả vờ không hiểu." Chu Lâm cười rồi chọc vào khuôn mặt nhỏ của chúng.

Bạch Minh Châu cười thầm nhưng cũng thật lòng xót xa cho anh. Nhưng mà cũng chỉ có hai ngày này thôi và mấy người ông đội trưởng phải đi nộp công quỹ xong thì mới được nghỉ ngơi.

Vì sau đó còn phải cày ruộng bón phân và gieo lúa mì vụ đông, như vậy mới coi như xong việc.

Khi công việc tập thể đã xong xuôi thì phải chia lương thực, chia lương thực rồi cũng không rảnh rỗi, phải xay bột, còn phải lên núi thu gom củi nữa.

Một số gia đình có ý thức sớm, hiện tại đã bắt đầu lên núi gom củi rồi.

Chu Lâm vươn tay kéo vợ vào lòng, nói "Vợ à, vất vả cho em rồi. Không những phải chăm sóc hai đứa con, còn phải tất bật việc nhà, chẳng hề thoải mái hơn anh bao nhiêu."

Anh không hề cho rằng mình đi tham gia thu hoạch mùa thu là chuyện ghê gớm gì, vợ anh cũng không dễ dàng.

Chỉ hai đứa con tinh lực sung mãn kia thôi cũng đủ khiến anh mệt mỏi rồi, còn nhà cửa sạch sẽ gọn gàng, tất cả đều do vợ anh thu dọn.

Bạch Minh Châu cười, đáp: "Anh còn cần an ủi em chuyện này nữa à?"

Gia đình là của chung, anh cống hiến cho gia đình, cô cũng cống hiến cho gia đình, cùng chung sức chung lòng, không cần phải giành giật công lao làm gì.

"Vợ à, tối nay anh muốn được thư giãn một chút." Chu Lâm nói.

Bạch Minh Châu nhẹ nhàng đánh anh một cái, mệt như vậy rồi còn muốn gì nữa!

Hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô thấy cha mẹ quấn quýt bên nhau, cũng cố gắng bò đến. Những ngày qua, chúng đã có thể bò được một đoạn ngắn, tuy thở hổn hển nhưng vẫn rất cố gắng.

Chu Lâm thấy vậy thì cười ha ha, cũng không giúp đỡ, chờ chúng bò đến, mới bế chúng ngồi lên người.

Cả gia đình đều quây quần trên giường.

Đội đã mất hai ngày để nộp hết công quỹ còn lại, tiếp theo là cày bừa và gieo trồng lúa vụ mì đông. Việc này cũng nhanh chóng, không tốn nhiều thời gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-103.html.]

Kế toán của đại đội lợi dụng thời gian này để tính toán công điểm và lương thực của tất cả mọi người.

Vậy là, sau khi gieo trồng lúa mì vụ đông, ông đội trưởng đã thông báo qua loa, yêu cầu mọi người đến xếp hàng chia lương thực vào ngày mai!

Đây cũng là ngày mà các thành viên trong đội rất mong đợi.

Không chỉ được chia lương thực mà còn được chia cả tiền.

Thím Trương đến thăm Đâu Đâu và Đô Đô, cười nói: "Năm nay công điểm của chúng ta còn đáng giá hơn năm ngoái, có thể chia được nhiều tiền hơn năm ngoái!"

Trong những ngày thu hoạch, thím Trương cũng đã đi giúp đỡ ở sân phơi lương thực, không phải là việc nặng nhọc, một ngày bảy công điểm. Bà ấy làm mười ngày nghỉ một ngày, cũng làm được kha khá, kiếm được khá nhiều công điểm.

Ngoài ra, chú Trương một ngày tám công điểm. Cố Quảng Thu một ngày mười hai công điểm, và Trương Kiều Mai mang thai cũng không nhàn rỗi, một ngày có thể kiếm được ba hoặc bốn công điểm bằng cách xát ngô và nhổ cỏ cho heo ăn.

Năm nay tính ra, nhà bà ấy không chỉ được chia nhiều gạo, mà còn được chia nhiều tiền!

Không chỉ thím Trương mong đợi, mà chị Lý cũng mong đợi.

Chị và Lý Phong Thu đã cố gắng hết sức.

Lý Phong Thu nhận đủ việc kiếm công điểm của đàn ông, chị ấy nhận đủ việc kiếm công điểm của phụ nữ. Sau khi hoàn thành công việc, chị ấy còn đi giúp đỡ đuổi chim sẻ ở sân phơi lương thực, một ngày được hai công điểm.

Tất cả những thứ này đều có thể đổi lấy lương thực và tiền.

Sáng sớm, thông báo của đại đội lập tức vang lên và yêu cầu các đội viên đi phân chia lương thực!

“Chúng ta cũng đến đó đi.” Bạch Minh Châu muốn đưa Đâu Đâu và Đô Đô cùng đi.

Từ lúc đến nơi này, cô vẫn chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh lớn như vậy. Tất cả chỉ tồn tại trong ký ức của cô.

“Được. Anh sẽ đẩy ba mẹ con đến đấy.” Chu Lâm cười.

Bạch Minh Châu không cần anh đẩy đến đấy. Điều đó thật ngại ngùng.

Nhưng Mãn Thương và Mãn Khố vô cùng hào hứng đến mức ôm Đâu Đâu và Đô Đô cùng lên trên xe đẩy.

“Các con ôm em trai chặt vào cho mẹ. Hai đứa có thể để bản thân ngã nhưng không được để ngã em trai nhé!” Chị Lý nói.

“Chúng con sẽ không để Đâu Đâu với Đô Đô ngã đâu ạ.” Mãn Thương nói.

“Đúng vậy.” Mãn Khố gật đầu. Thằng bé đang ôm Đâu Đâu, trên người thơm mùi sữa khiến thằng bé vô cùng tò mò.

Đây là lần đầu tiên Đâu Đâu với Đô Đô ngồi chiếc xe đẩy lộng lẫy của mình, nên hai anh em cảm thấy cực kỳ thú vị, rất ngoan ngoãn và khẽ chớp mắt nhìn ngó khắp nơi.

Nhà chú Trương cũng có một chiếc xe đẩy. Cố Quảng Thu cùng chú Trương và Trương Hiểu Mai đã đến đây xếp hàng từ sáng sớn và còn giữ chỗ giúp họ.

“Anh Lâm. Ở đây, ở đây. Chúng tôi đã giữ chỗ cho anh rồi!” Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu đang xếp hàng cùng nhau.

Chu Lâm khẽ cười và đẩy xe đẩy đến đó, Bạch Minh Châu cũng đi theo phía sau anh. Lý Phong Thu và chị Lý cũng cùng đi đến.

Tất cả đều đi cùng nhau.

“Chị dâu, chị cũng đưa mấy đứa cháu trai đến sao?” Lý Thái Sơn chào Bạch Minh Châu, cười nói.

“Ừ, chúng tôi đến xem một chút.” Bạch Minh Châu khẽ mỉm cười.

“Náo nhiệt này nên dẫn bọn trẻ đến xem. Năm Chu Lâm sáu tuổi cũng thường xuyên ngồi trên cổ cha nó để ra đây xem náo nhiệt. Hiện tại đến lượt nó đưa Đâu Đâu và Đô Đô ra xem.” Chú Trương cười nhạo quá khứ của Chu Lâm.

Bạch Minh Châu nhướng mày, nhìn Chu Lâm.

Chu Lâm cười: “Khi còn nhỏ cháu không hiểu chuyện.”

“Trước kia tôi cực kỳ hâm mộ anh Lâm, cha tôi không bao giờ cho tôi ngồi lên cổ đi xem. Năm đó, chú tôi thương nhất là con trai anh Lâm của chú ấy.” Lý Thái Sơn nói.

Lý Phong Thu cũng biết chuyện này: “Tôi nhớ rõ anh trai anh cũng ghen tỵ muốn đi theo, nhưng mà cha anh không cho.”

“Sao lại không cho? Khi anh ấy bằng tuổi tôi cũng đều có đãi ngộ như vậy. Nhưng lúc đó, anh ấy đã lớn rồi, lại còn muốn bắt chước tôi ư? Không biết xấu hổ chút nào.” Chu Lâm nói.

Anh nói xong thì lập tức thấy Chu Xuyên với chị dâu Chu cũng đang đứng xếp hàng ở phía sau.

Nhưng mà cả hai anh em đều không ưa nhau, nên chẳng ai quan tâm đến thái độ của người kia.

Chị dâu Chu cùng xếp hàng với Triệu Mỹ Hương và chị dâu Đại Căn.

“Hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây rồi, thế mà cô em dâu đó của chị cũng đến.” Triệu Mỹ Hương nhìn thấy Bạch Minh Châu ở bên đó thì lập tức nhỏ giọng nói.

Năm ngoái, sau khi bị Bạch Minh Châu chỉ trích, cô ta lập tức biết rằng nữ thanh niên trí thức này không phải là người dễ chọc. Cho nên cô ta không dám nói xấu trước mặt cô.

Chị dâu Chu bĩu môi nói: “Cô đừng tuỳ tiện gán người thân linh tinh cho tôi. Tôi không thừa nhận đó là em dâu của tôi.”

Chị dâu Đại Căn ở bên cạnh vừa ăn dưa muối vừa nói: “Sao cô ấy lại trắng như vậy?”

Loading...