Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Chinh Phục Trúc Mã - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-08 09:09:50
Lượt xem: 123

"Sở tiểu thư quá khen rồi. Như Nguyệt làm sao có thể so sánh được với Tích Nhan tiểu thư phong hoa thịnh thế?" Ta lắc đầu, khiêm tốn nói một câu.

 

Khi nghe nói ta đến gặp Tống nhị tiểu thư, khóe miệng Sở Tích Nhan hơi nhếch lên, đôi mắt cũng khẽ lay động một chút, ánh mắt rơi xuống người Tống Hàm, có chút suy nghĩ.

 

Cuối cùng, trở thành một nhóm ba người cùng nhau đến đó.

 

Tống nhị tiểu thư nhìn thấy chúng ta cùng nhau xuất hiện, rõ ràng là cũng sững sờ trong giây lát, ngơ ngác chào đón chúng ta bước vào. Bốn người chúng ta ngồi uống trà trò chuyện dưới tán hoa tử đằng trong sân.

 

Công bằng mà nói, Sở Tích Nhan là một người rất tốt.

 

Nàng ấy tính tình hoạt bát, kiến thức uyên bác, lời nói cử chỉ đều có phong phạm tiểu thư đại hộ.

 

Khi đôi mắt trong veo ấy nhìn ta mỉm cười.

 

Ta không thể không thừa nhận, nếu ta là nam tử, sợ là cũng khó mà không động lòng.

 

Đáng tiếc...

 

Ta mỉm cười với nàng ấy, liếc nhìn qua Tống Hàm cũng đang mỉm cười.

 

Nếu không phải là thế này.

 

Ta nghĩ chúng ta có thể trở thành những người bạn rất tốt.

 

4

 

Trước khi rời đi, ta tìm cơ hội, nói với hắn một cách ngắn gọn, súc tích về việc Trương Cảnh lôi kéo phụ thân ta hùn vốn mua một lượng lớn vải bông, cùng với tất cả những nghi ngờ và lo lắng trong lòng.

 

“Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Chuyện này xảy ra quá mức kỳ lạ, từ đầu đến cuối ta luôn cảm thấy có chút bất an. Làm phiền Tống Hàm ca tìm hiểu giúp ta một chút được không?"

 

Tống Hàm cau chặt lông mày: "Chuyện này ta cũng biết được một chút, Ôn bá phụ cũng từng tới tìm phụ thân ta lôi kéo nhập bọn. Tống gia hiện tại đang gặp khó khăn, phụ thân cũng rất động lòng. Nếu thật sự giống như lời Nguyệt Nhi nói, nhất định phải kiểm tra cẩn thận."

 

"Việc này cứ giao cho ta đi."

 

“Vậy thì đa tạ Tống Hàm ca.” Ta thấp giọng cảm ơn.

 

"Đa tạ?" Hắn mở miệng, ánh mắt hơi lộ ra vẻ sững sờ, do dự: "Nguyệt Nhi, giữa chúng ta không cần phải nói..."

 

Hắn nói còn chưa dứt lời, phía sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

 

Sở Tích Nhan kéo Tống nhị tiểu thư ra ngoài, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn chúng ta: "A, các ngươi đang nói chuyện thì thầm gì vậy? Vừa quay người đã không thấy bóng dáng các ngươi đâu.”

 

"Không có gì... "

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-sach-chinh-phuc-truc-ma/chuong-6.html.]

 

Ta không muốn để nàng ấy biết, tuỳ tiện tìm đại một lý do ứng phó.

 

Vừa về đến nhà, đã nhìn thấy phụ thân vẻ mặt tươi cười khoác tay Trương Cảnh cùng nhau đi ra ngoài.

 

Ta hỏi mẫu thân.

 

Mẫu thân cũng có chút kinh ngạc: “Hài tử này! Hôm qua phụ thân con còn nói với ta, ông ấy cảm thấy hình như con có thành kiến với Trương thúc thúc của con.”

 

"Nguyệt Nhi! Mẫu thân nói cho con biết, Trương thúc thúc của con là một người phẩm hạnh đoan chính, hiền hậu thuần lương, lúc trước có đại ân với nhà Ôn gia chúng ta, con phải tôn kính ông ấy mới đúng.”

 

“Mẫu thân, không phải là con có thành kiến, dù sao khoản tiền lớn như vậy, cũng phải cẩn thận một chút.”

 

“Con yên tâm đi, phụ thân con làm kinh doanh đã nhiều năm như vậy, biết rất rõ ràng. Những năm này con chỉ toàn cố gắng đọc sách, có thời gian luyện nấu nướng, nữ công một chút đi, mặc dù nhà chúng ta không yêu cầu con phải học thật tốt, nhưng cũng phải biết.”

 

"Mẫu thân..." Ta có chút lo lắng.

 

"Đi! Đưa đôi giày con làm tặng phụ thân con cho mẫu thân xem."

 

Ta thở dài, rốt cuộc cũng không hỏi được kết quả nào.

 

Tại sao phụ thân lại cùng Trương Cảnh ra ngoài? Chuyện này cũng không giấu được bao lâu.

 

Tất cả đại hộ trong thành đều biết lô bông rẻ tiền sắp được bán ra, phụ thân chuẩn bị lôi kéo một số người cùng tham gia

 

"Thư đã được gửi đi chưa?" Ta hỏi Thái Vân.

 

“Gửi rồi.” Thái Vân có chút do dự nói, sau khi lưỡng lự một lát, vẫn hỏi: “Tiểu thư, người đã gửi đi ba phong thư cho đại thiếu gia rồi, nô tỳ cảm thấy vị Trương lão gia kia cũng không giống người xấu, tại sao người lại kiêng kị ông ta như vậy?"

 

“Trực giác, người xấu sẽ không viết chữ xấu trên mặt.” Ta cụp mắt xuống: “Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.”

 

"Vâng."

 

Hôm trước Sở Tích Ngôn gửi thiếp mời, mời ta cùng nhau leo núi trà.

 

Tống Ôn là hàng xóm, mấy ngày nay ta đã gặp nàng ấy mấy lần, cũng đã trò chuyện mấy lần.

 

Công bằng mà nói, nàng ấy quả thực là một người tính tình khoáng đạt cởi mở, trong sáng và rộng lượng.

 

Thật sự rất khó làm cho người ta chán ghét.

 

Lúc xe ngựa đi tới chân núi.

 

Bọn họ đã đứng sẵn ở đó.

Loading...