Xuyên Qua Giải Cứu Cơn Ác Mộng Của Nữ Phụ - Chương 29-31 (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-07-04 19:30:41
Lượt xem: 889

29

 

Vân Uyên đi rồi, tôi đang định trốn vào gầm cầu thang thì đột nhiên có một vị khách không mời mà đến từ trên cầu thang đi xuống - Hứa Bối Bối.

Lúc cô ta nhìn thấy tôi, mặt mũi đen xì:

"Sao cô còn chưa ch3t?"

Tay tôi run lên.

Lúc này giọng nói của Chu Hằng Viễn truyền đến từ vườn hoa.

Hứa Bối Bối xoay người đi tìm Chu Hằng Viễn, tôi nhân cơ hội trốn vào trong. Tiếng bước chân của Chu Hằng Viễn càng ngày càng gần:

"Hứa Bối Bối quả là trợ thủ đắc lực, chỉ nói với cô ta một câu bảo cô ta hỗ trợ thử Tiểu Úy một chút, không ngờ cô ta trực tiếp giúp đỡ trói Tiểu Úy đến đây."

"Nhưng mà cô ta cũng dễ lừa gạt thật, tôi nói với cô ta là chúng tôi trói Tiểu Úy đến đây ngược đãi, cô ta thế mà lại tin."

"Cô ta chỉ là kẻ thế thân của Tiểu Úy mà thôi, nếu không phải Tiểu Úy chưa thành niên thì cũng không đến lượt cô ta."

Tôi trốn trong gầm cầu thang nghe những lời này của Chu Hằng Viễn, trong lòng không khỏi lạnh lẽo.

Trách sao vừa rồi cô ta lại hỏi tôi sao còn chưa ch3t.

Ngay cả chuyện tôi bị trói đến đây cũng có dính líu đến Hứa Bối Bối, cô ta sao có thể hận tôi đến vậy.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu của Chu Hằng Viễn.

Một lát sau, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng leng keng, còn có tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống đất.

Một vũng chất lỏng màu đỏ chảy đến bên chân tôi, kèm theo mùi m.á.u tanh nồng nặc.

Qua khe hở, tôi nhìn thấy một đôi mắt. —Là của Chu Hằng Viễn. Nhưng hắn đã nằm im bất động.

Tôi nghe thấy giọng nói của Trình Nguyên: "Em đẩy Hằng Viễn xuống lầu rồi!"

Hứa Bối Bối gào khóc thảm thiết: "Ai bảo anh ta lừa em!"

"Anh Nguyên, có phải anh cũng đang lừa em không?" Hứa Bối Bối mang theo giọng điệu nức nở.

Trình Nguyên không nói gì.

"Nhưng mà em thật sự yêu anh..."

Trình Nguyên vốn dĩ là nam chính, có thể nhận được sự yêu thích nhiều nhất của nữ chính cũng không có gì lạ.

Trong không khí tràn ngập bụi bặm và mùi m.á.u tanh, tôi đang tính toán xem khi nào đám người Trình Nguyên sẽ rời đi, đột nhiên lại vang lên một trận tiếng ẩu đả hỗn loạn.

Tôi nghe thấy tiếng hừ của Trình Nguyên và tiếng hét chói tai của Hứa Bối Bối. Tiếp theo là giọng nói của Vân Uyên: "Trình Nguyên, cậu đừng trách tôi."

Lúc tôi bò ra khỏi gầm cầu thang, trước mặt là Vân Uyên đang hấp hối.

L.ồng n.g.ự.c hắn còn cắm một con da/0. Là con da/0 mà chính hắn mang đến.

Vân Uyên nhìn thấy tôi, đưa tay muốn nắm lấy tôi.

Tôi lại gần hắn.

hắn nói năng lộn xộn: "Xin lỗi, không cần phải đợi anh nữa".

Tôi nhếch môi cười: "Anh Vân Uyên, anh thật sự thích em sao?"

"Vậy sao anh lại không nhận ra em không phải là Thẩm Úy?"

Vân Uyên ho ra một búng máu.

"Nếu như anh định nói mấy lời nhảm nhí gì mà bản thân không biết yêu một người như thế nào, vậy thì anh đừng nói nữa."

"Nếu như không học được thì xuống địa ngục học đi."

Hắn trừng mắt nhìn tôi, không bao lâu sau thì tắt thở. Tôi nghiêng đầu nhìn sang Trình Nguyên đang ngồi trên mặt đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-qua-giai-cuu-con-ac-mong-cua-nu-phu/chuong-29-31-hoan.html.]

Tuy rằng hắn suýt chút nữa đã thắng, thế nhưng cũng bị thương nặng.

Trình Nguyên thở dốc một lát, nhân lúc tôi không chú ý, đột nhiên vùng dậy bóp cổ tôi.

"Thẩm Úy, cho dù em có ch3t cũng phải ch3t trong tay anh."

Tôi cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ ngạt thở.

Hứa Bối Bối lớn tiếng hét lên:

"Thẩm Úy! Cô mau ch3t đi!"

Ngay sau đó là tiếng d.a.o đ.â.m vào da thịt. Thế nhưng tôi lại không cảm nhận được chút đau đớn nào.

Sức lực kìm kẹp cổ tôi dần dần yếu đi. Trình Nguyên ngã xuống bên cạnh tôi.

Mà Hứa Bối Bối nhìn con d.a.o mà Trình Nguyên đỡ cho tôi kia, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc rống.

Tôi xoay người đứng dậy, nhân lúc hỗn loạn rời đi.

Trước khi đi tôi liếc nhìn Trình Nguyên lần cuối. Ánh mắt hắn nhìn tôi vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng, lại ẩn chứa vài phần cảm xúc khó tả. Giống hệt như lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt.

 

30

 

Giọng nói trong đầu nhắc nhở tôi, bắt đầu cũng chính là kết thúc.

Căn biệt thự này tình cờ lại ở gần con sông mà Thẩm Úy bị ướt sũng ngày trước. Tôi một đường chạy như bay, đến bên bờ sông.

Trăng treo trên cao, mặt sông lấp lánh.

Tôi gieo mình xuống.

Hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác ngạt thở do đuối nước mang đến.

Trong đầu như đèn kéo quân lần lượt chiếu lại quá trình ch3t của Thẩm Úy trong nguyên tác.

Đám người Trình Nguyên đưa cô ấy đến bên cạnh container, vốn dĩ chỉ muốn dọa cô ấy một chút. Trong lúc giằng co, Thẩm Úy lại thật sự rơi xuống.

Tôi cảm thán, Thẩm Úy thật sự là xui xẻo.

Trong lúc mơ màng có người nắm lấy tay tôi.

Tôi mở mắt ra, nhìn thấy mái tóc dài của người nọ đang lay động trong nước. Cô ấy mặc chiếc váy màu trắng giống hệt như tôi.

"Cảm ơn."

Cô ấy nói với tôi như vậy.

 

31

 

Lúc tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Tôi soi gương. Là khuôn mặt của chính tôi, không phải là tiểu thư Thẩm Úy xinh đẹp kiêu ngạo trong sách.

Tôi xuyên sách lúc ba giờ sáng, bây giờ vừa đúng mười hai giờ trưa.

Mấy năm tháng sống trong sách giống như một giấc mộng.

Bạn cùng phòng đang nói tôi lén lút xem hết cuốn tiểu thuyết này sau lưng nó, bây giờ đến lượt nó xem rồi.

Tôi giật lấy cuốn tiểu thuyết, dùng bật lửa đốt.

Trang sách cuộn lại vì bị đốt, ngọn lửa dần dần lan rộng. Trong ánh lửa, cơn ác mộng của tôi và Thẩm Úy đều đã hoàn toàn kết thúc.

---

Toàn văn hoàn

Bình luận

5 bình luận

Loading...