Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 8. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 8

Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:54:31
Lượt xem: 33

Tay Giang Tử Khâm nắm ở trên giường, đầu ngón tay trắng bệch, mắt cá chân bị trật sau khi được Quý Yến Lễ mát xa đã thoải mái hơn rất nhiều, không còn đau như lúc mới bắt đầu.

“Cảm ơn anh…”

Ánh đèn trắng trong phòng bệnh chiếu rọi trên người Giang Tử Khâm, phác họa ra dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô, mái tóc đen dài trơn bóng rải rác ở đầu vai.

Lại xuống phía dưới chính là một đôi cổ chân tinh tế xinh đẹp dưới váy đỏ của cô. Nó bị một tay Quý Yến Lễ nắm giữ hoàn toàn, xương mắt cá chân nhỏ nhắn rất dễ bẻ gãy.

“Đại tiểu thư.”

Quý Yến Lễ chăm chú nhìn sườn mặt cô.

“Hả?” Lông mi dày đặc của Giang Tử Khâm rung động.

“Cô không cần cảm ơn tôi.”

Người đàn ông cầm khăn tay trên tủ đầu giường, hắn lau bọt nước trong suốt trên lông mi Giang Tử Khâm.

“Là cô đã cứu tôi.”

Bàn tay vuốt ve ở trên mắt cá chân cực nóng, Giang Tử Khâm cảm thấy vừa ngứa vừa đau, cố nén không co trở về.

Thân hình Quý Yến Lễ không phải gầy gò hay thô kệch mà rất có mùi vị đàn ông, lúc thấp giọng nói chuyện đường nét lạnh lùng cũng giảm đi, độ cong cũng mềm mại hơn một chút.

"Vết thương của anh khá hơn chưa?"

Giang Tử Khâm cắn môi dưới, trên môi là son đỏ, môi rất cong, vô cùng đẹp mắt.

Động tác của Quý Yến Lễ dừng lại một chút, lại rất nhanh đã trở lại như thường.

“Nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sẽ không có gì đáng ngại.”

Quý Yến Lễ nhìn vết thương trên người, năng lực tự lành của hắn rất tốt, hơn nữa được điều dưỡng chuyên nghiệp, không bao lâu nữa là có thể khôi phục đến tám phần.

Giang Tử Khâm mím môi nói: "Vậy là tốt rồi.”

Quý Yến Lễ kiểm tra thân thể của cô một chút, dương hư âm thịnh, hơn nữa thân thể còn suy nhược, rất dễ bị quỷ nhỏ xâm nhập.

Cũng khó trách lại đυ.ng phải vật kia ở hành lang...

“Đến tối, tiểu thư nên cố gắng ít ra ngoài.”

Giang Tử Khâm sửng sốt, chợt nghe hắn nói.

“Phòng đấu giá này trước đây từng có người chết.”

Giang Tử Khâm trừng lớn hai mắt.

Quý Yến Lễ nói: "Dưới lòng đất có một sòng bạc cỡ lớn, có vài người đánh bạc thua không chịu trả tiền đã bị bắt đi bán nội tạng, dùng để bù nợ. Mà buổi tối là thời điểm sòng bạc náo nhiệt nhất. Tiểu thư còn muốn chỗ này hai ngày, phải cẩn thận những con bạc tinh thần không ổn định kia, có thể sẽ làm ra một ít chuyện cực đoan."

Thần kinh căng thẳng của Giang Tử Khâm chậm lại một chút.

Vừa rồi cô còn tưởng là ma.

Quỷ hồn không sờ thấy không nhìn thấy còn đáng sợ hơn gấp mấy lần so với nhân loại ở trong lòng cô.

[Bọn họ đều muốn độc chiếm cô.]

Đây là lời cảnh báo mà hệ thống truyền cho cô trước khi tiến vào thế giới này.

Từ "bọn họ" này là chỉ ai?

Lúc Giang Tử Khâm suy nghĩ sẽ theo bản năng cắn chặt môi dưới, cánh môi bị cô chà đạp đến mức đỏ sẫm no đủ, giống như một quả anh đào chín.

Tay Quý Yến Lễ khẽ nhúc nhích, rồi nhanh chóng dừng lại.

Giang Tử Khâm dời chân khỏi đùi của hắn, giẫm trên mặt đất như có như không.

Trong thế giới này có quá nhiều yếu tố không xác định, và “thứ” cô vừa mới va vào hành lang, tất cả đều có vẻ khó hiểu.

“Tôi đưa cô trở về.”

Quý Yến Lễ đứng lên, hắn chỉ mặc một cái quần dài, vai rộng eo hẹp, trên thân hình cường tráng màu đồng cổ quấn đầy băng vải, cơ bắp cứng rắn tràn ngập cảm giác sức mạnh.

Sự sợ hãi của Giang Tử Khâm lại tăng lên một chút bởi vì những lời này, "Phải đi, đi ra ngoài?”

Quý Yến Lễ dường như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, "Đừng sợ.”

Hắn đi ở phía trước, tay kia nửa ôm lấy eo Giang Tử Khâm.

Xúc cảm dưới tay cực mềm, thịt mềm trên lưng hơi lún xuống.

Quý Yến Lễ dùng một cánh tay là có thể dễ dàng nâng cô lên.

May mắn chân Giang Tử Khâm chỉ là mô bị bầm tím, không có tổn thương đến xương cốt, nếu không dù là hai ba tháng cũng không khỏi.

"Tôi... tôi có thể tự đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-8-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-8.html.]

Cánh tay sắt thép vòng qua eo cô vô cùng mạnh mẽ, Giang Tử Khâm có cảm giác an toàn, lại cảm thấy tư thế này quá mức xấu hổ, cô lập tức đỏ mặt, trước mắt là hơi nước mênh mông.

“Chân còn chưa khỏe hẳn, lát nữa sẽ nghiêm trọng hơn.”

Quý Yến Lễ mở cửa, ngoài cửa có lác đác vài nhân viên an ninh và nhân viên phục vụ đi lại, ánh đèn rất sáng, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện xua tan nỗi sợ hãi của Giang Tử Khâm.

Cô quay đầu nhìn sang hai bên, nào có cánh cửa sắt đen kịt nào nữa, tất cả đều không có gì khác lạ so với bình thường.

“Chẳng lẽ... Thật sự là ảo giác của tôi?”

Giang Tử Khâm có chút hoài nghi, nhưng âm thanh lúc trước cô nghe được ở trên hành lang và cánh tay lạnh như băng ôm chặt cô từ sau lưng thật sự quá chân thật.

“Đại tiểu thư?”

Vệ sĩ ngoài cửa đều biết Giang Tử Khâm, nhìn thấy đại tiểu thư bị một người đàn ông thân mật ôm như vậy đều ngây ngẩn cả người.

“Ngài…”

Bọn họ đã quen nhìn tiểu thư dẫn đủ loại đàn ông về, nhưng không có người nào có thể giống như hắn, tùy ý lại càn rỡ ôm eo Giang Tử Khâm.

Cảm giác mới mẻ của đại tiểu thư tới nhanh, đi cũng nhanh, đàn ông mà cô kết giao cũng không vượt qua một tuần.

"Phòng của đại tiểu thư ở đâu?"

Quý Yến Lễ không để ý đến sắc mặt kinh ngạc của bọn họ, hạ thấp hai mắt, giọng nói rất nhạt.

"À, ở... Ở bên kia..." Vệ sĩ chỉ một góc rẽ cách đó không xa, "Đi đến cuối cùng, sau đó quẹo phải là đến..."

Quý Yến Lễ gật đầu, "Cảm ơn.”

Sau khi hai người đi xa, người phía sau mới nghiêng đầu nói nhỏ.

“Người đàn ông kia là ai? Sao tiểu thư lại thân mật với anh ta như vậy.”

"Tôi biết," Một người đàn ông nhỏ giọng thần bí, "chính là người đàn ông hôm nay tiểu thư mua ở hội đấu giá."

“Là anh ta?!”

Đóm 🐳

“Không phải anh ta còn đ.â.m thiếu gia út nhà họ Nhϊếp kia bị thương sao, sao tiểu thư lại coi trọng anh ta?”

Một người khác lắc đầu, “Ăn chán thịt cá nên muốn đổi khẩu vị, tôi đoán, miếng thịt này không tươi được ba ngày.”

“Cũng đúng…”

Quý Yến Lễ đưa cô đến phòng, rón rén đặt người lên giường.

“Nếu còn không thoải mái thì gọi bác sĩ đến khám.”

Mái tóc dài của Giang Tử Khâm có chút rối bời rơi lả tả, khuôn mặt nhỏ nhắn rất trắng.

“Được.”

Quý Yến Lễ không muốn ở lại lâu, bước chân vừa chuyển hướng lập tức chuẩn bị đi ra ngoài.

“Chờ một chút.”

Giang Tử Khâm gọi người lại, chóp tai lại dần dần có màu đỏ lan tràn, cô nhìn bàn tay Quý Yến Lễ buông xuống dưới thân một chút, giống như bị lửa thiêu đến, rất khó mở miệng:

“Vừa mới đυ.ng vào chân..." Cô hoàn toàn đỏ bừng, “Rất bẩn.”

“Anh rửa tay một chút.”

Quý Yến Lễ nắm tay nắm cửa, không quay đầu, đuôi lông mày lại nhướng lên, lúc cụp mắt có thể nhìn thấy lông mi vừa dày vừa dài.

“Ừm.”

“Biết rồi.”

*

Quý Yến Lễ đi tới một góc trống trải không người, mặt mày lạnh lùng, giọng nói rất trầm.

“Cút ra đây.”

Tranh sơn dầu treo trên tường ngoài hành lang hơi rung động, nhiệt độ chợt giảm xuống, gió lạnh thổi vào mặt đau như d.a.o cắt.

Trong bức họa kia là một người đàn ông ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt màu xanh lam xinh đẹp như bầu trời, trên sống mũi cao thẳng còn có một cái nốt ruồi, đường nét khuôn mặt ưu tú sáng sủa, dáng vẻ rất anh tuấn.

Lúc này, khóe miệng hắn rũ xuống, trong mắt lại chảy ra hai hàng huyết lệ, vừa bi vừa oán.

Sương đen tràn ra từ trên bức họa như muốn cắn nuốt hết toàn bộ ánh sáng, trong không khí tràn ngập mùi hôi thối làm người ta hít thở không thông.

[Đau quá.]

[Quỷ chủ đại nhân...]

Quý Yến Lễ đưa tay về phía trước, một cái bóng hư vô bị hắn nắm trong lòng bàn tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, hắn hơi dùng sức một chút, bóng đen bị hắn bóp chặt đến mức đau khổ kêu rên.

“Sau này không có sự cho phép của tôi thì không được ra ngoài chạm vào cô ấy.”

Loading...