Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 28. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 28

Cập nhật lúc: 2024-09-05 15:23:58
Lượt xem: 18

Oaa, sẽ cố gắng sẽ cố gắng trả hết chap cho mn

Tại vì quá là quá là bận, haizz ;(

2/5

____________________

Quý Yến Lễ làm như vậy là mạng đều từ bỏ.

Lâu Vọng muốn bất chấp tất cả ngay lúc này g.i.ế.c hắn, chỉ cần Quý Yến Lễ còn ở nơi này, những tiểu quỷ ở phòng thí nghiệm sẽ có chút kiêng kị, không dám cãi lại mệnh lệnh của hắn.

Mà đối với Lâu Vọng mà nói, nơi này chỉ cần một người điều khiển tiểu quỷ là đủ rồi.

Hắn giơ tay khiến cái chắn hạ xuống

Quý Yến Lễ sắc môi bị m.á.u sũng nước đến tanh hồng.

Đau đớn làm trên trán hắn thấm ra mồ hôi lạnh, vết thương cũ vết thương mới chồng chít lên nhau, phó thể xác này đã không thể thừa nhận đòn đánh sâu như vậy tiến vào.

“Quý Yến Lễ......”

Giang Tử Khâm cố gắng chống đỡ ngồi dậy, trái tim quặn đau, đau đớn ở trong thân thể cô phóng đại vô số lần truyền lên đại não, cả người ức chế không được run rẩy.

Nước mắt theo mắt hạnh xinh đẹp chảy xuống cằm.

Cô thấy được m.áu.

Thấy được Quý Yến Lễ cả người đều là má.u.

Lại còn từng bước tới gần cô.

“Ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy” Lâu Vọng tàn nhẫn đem cằm cô hướng đến Quý Yến Lễ, “Nhìn hắn ch.ết như thế nào ở trước mặt ngươi.”

Giang Tử Khâm đau đến hô hấp khó khăn, cô há miệng thở dốc, muốn nói không cần.

Đôi mắt hạnh đầy nước, giống như thất ngôn*, cô không thể phát ra bất kì âm thanh gì.

(*): Thất ngôn là tình trạng người bệnh mất khả năng hiểu lời nói, diễn đạt bằng lời nói và thể hiện các tín hiệu ngôn ngữ như đọc, viết do tổn thương não

Không cần.

Cô muốn Quý Yến Lễ đi.

Đi càng xa càng tốt.

Cứ mặc kệ cô.

Giang Tử Khâm không có khi nào cảm thấy chính mình vô dụng như bây giờ, cô cái gì đều làm không được, cũng không có năng lực cứu bất luận kẻ nào.

“Không......”

Lâu Vọng nhìn cô khóc thảm như vậy, trong lòng càng thêm khó chịu.

Vô số cuồn cuộn bạo ngược bởi vì nước mắt Giang Tử Khâm mà càng thêm bành trướng.

Nước mắt của cô không nên vì một con ác quỷ.

Quý Yến Lễ rõ ràng là quái vật không đáng được đồng tình nhất.

Lâu Vọng đi về phía Quý Yến Lễ, hắn nắm chặt chuôi đao thong thả xoay tròn một vòng.

Huyết nhục xoắn chặt, thanh âm nghe được khiến người khác sởn tóc gáy.

Thân đao quay chung quanh một vòng thịt đều bị nghiền lạn, càng nhiều m.á.u theo vết đao chảy xuống.

Hắn muốn Quý Yến Lễ ch.ết, muốn hắn mang theo phó thể xác này thống khổ trở lại địa ngục.

Quý Yến Lễ không có phát ra một tiếng đau, ngược lại có tâm tình hướng về phía Lâu Vọng cười, mặt mày trào phúng tựa như vị thượng giả miệt thị đạm mạc, phảng phất cái gì đều không vào được mắt hắn.

"Linh hồn ta vĩnh viễn sẽ không minh diệt.”

Càng nhiều m.áu tươi theo khóe miệng hắn tràn ra.

“Ngươi khai linh trí, cũng liền sinh ra linh hồn.” Sương đen bao phủ hai tròng mắt màu đỏ tươi của hắn, “Chỉ cần có linh hồn, thì đều sẽ thuộc sự quản lý của ta.”

Lâu Vọng n.g.ự.c chợt lạnh, m.áu ấm áp sền sệt từ n.g.ự.c hắn phun ra ——

Quý Yến Lễ móng tay bạo trướng, ngón tay thon dài nhuộm đầy m.áu tươi.

Lòng bàn tay nắm một viên hoàn chỉnh, đặt trên trái tim đang đập. (sao tui thấy sợ hãi cái gu thích đọc truyện cầm tù nu9 quá à, thế giới này m.á.u me quá)

Lâu Vọng phun ra m.áu, ngay cả trên mặt đều dính vài giọt m.á.u tươi, con ngươi màu đỏ tươi hiện ra trải qua huyết vũ tinh phong lãnh lệ đạm nhiên. (hong hỉu cái từ này nè, ai hiểu nói Đóm để Đóm chỉnh nhen)

Quý Yến Lễ nắm chặt lòng bàn tay, trái tim đó càng đập thêm mãnh liệt.

“Bùm, bùm ——”

Quý Yến Lễ thấp thấp nở nụ cười.

Trái tim ấp ám vẫn như cũ tươi sống.

‘ phanh ’

Đốt ngón tay hắn nhẹ nhàng dùng sức, liền đem trái tim kia nắm chặt.

Thịt nát dính đầy lòng bàn tay hắn, Quý Yến Lễ mở tay ra, má.u loãng chảy xuống trên mặt đất, rơi xuống đất hỗn độn. (móe, anh Lễ bóp nát tim của anh Vọng lun, m.á.u me quá)

“Huề nhau.”

Lâu Vọng phun ra m.áu, hắn đột nhiên đẩy Quý Yến Lễ ra.

Lòng n.g.ự.c bị thương lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ sinh trưởng trọng tổ, khuôn mặt Lâu Vọng trắng bệch, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Quý Yến Lễ.

“Kẻ điên.”

Nhưng như vậy mới giống trong trí nhớ của Lâu Vọng.

Lạnh nhạt, tàn nhẫn.

“Lúc này đây mới giống ngươi a,” Lâu Vọng đè chặt lồng n.g.ự.c trống rỗng, im lặng một chút rồi khiêu khích nhướng mày, “Giả làm người tốt cái gì?.”

“Ngươi từ lúc đầu đã lụn bại.”

Lâu Vọng nâng tay phải lên, từ đầu ngón tay khớp xương rõ ràng bắt đầu chuyển biến thành một lưỡi d.a.o sắc bén màu đen, lúc hắn lại lần mở mắt, cặp mắt đó lại không có tròng trắng mắt, quỷ quyệt âm hàn.

Phía sau lưng mọc ra một đôi cánh, giống như bị khâu lại mạnh mẽ ở phía trên lưng, quái dị khủng bố.

“Phanh ——”

Toàn bộ phòng tối đều ở chấn động, đá vụn phía trên rơi xuống dưới.

Quý Yến Lễ giơ tay lên chắn, sương đen bao phủ ở cánh tay hắn, lưỡi d.a.o sắc bén c.h.é.m vào lá chắn, giống như c.h.é.m vào một khối sắt thép cứng rắn, không có cách nào xuyên qua lá chắn.

Trong chớp mắt, hai người đã qua chiêu mấy chục hiệp.

Lâu Vọng tập trung tấn công mãnh liệt vào chỗ Quý Yến Lễ bị thương, không cho người kia cơ hội thở dốc

Da thịt n.g.ự.c Lâu Vọng đã bị m.áu che kín, sát khí gần như đỏ mắt, lấy thân hóa thành lưỡi d.a.o sắc bén, trận đấu kịch liệt gần như muốn làm cho ám đạo bị sụp đổ.

Quý Yến Lễ tóc có chút loạn, chung quy thì hắn bị thương nhiều hơn so với Lâu Vọng, lúc trước còn cùng Nham Thanh đánh một trận, năng lực liền hao tổn hơn phân nửa, dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Hắn tưởng buộc phải bỏ phó thân xác này mà quay loại bổn tướng khí (kiểu là anh Lễ chỉ mượn cái thân xác này để sống á, thật sự là ảnh là quỷ mà), thì ngoài ám đạo lại truyền tới một tiếng s.ú.n.g vang.

“Bang bang ——”

Liên tiếp hai tiếng vang vọng ở toàn bộ ám đạo.

Lâu Vọng kêu lên một tiếng, che lại chỗ bị đạn b.ắ.n trúng, từ giữa không trung rớt xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-28-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-28.html.]

“Ngô.”

Hắn lại phun ra một vũng máu, miệng vết thương hư thối khuếch tán bốn phía.

Ngay cả năng lực tự lành của hắn đều không thể theo kịp tốc độ hư thối của vết thương

Lục Kim An trong tay cầm một cây s.ú.n.g lục màu bạc, con ngươi đen nhánh chỉ toàn tia lạnh băng, từ bên ngoài chậm rãi đi đến.

Trên mu bàn tay hắn có một vòng ám sắc trong bóng đêm sáng lên, mặc một thân chiếc áo vest trang trọng, tóc được vuốt đến sau, mày kiếm mắt sáng, ngũ quan thâm tuyển.

“Lục Kim An?”

Lâu Vọng cắn răng, nếu không phải là hắn né nhanh, hai phát s.ú.n.g kia đã ghim thẳng trên đầu hắn.

“Ngươi xác định muốn xen vào chuyện của ta và hắn?”

Lục Kim An xoay s.ú.n.g lục màu bạc trong tay, thanh đạm nói: “Ngươi g.i.ế.c hắn ta đều không để bụng, vấn đề là, ngươi có thể làm được sao?”

“Giết hắn bám vào thể xác?” Lục Kim An cười nhạo, “Như vậy thể xác có thể thành công ngàn thượng vạn cái.”

Lâu Vọng chống tường đứng lên, sắc mặt lạnh băng.

Lục Kim An nhìn thoáng qua nhắm mắt lại, cả người Giang Tử Khâm đau đến đều cuộn tròn thành một đoàn.

Hắn trái tim chợt thắt lại, con ngươi hạ xuống che giấu này cảm xúc trong tâm.

Lông mi thiếu nữ cong vút đã bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, tóc ướt dầm dề dán ở trên khuôn mặt tái nhợt của cô, tay gầy yếu đè nặng ngực, cẳng chân trên mặt đất trắng kinh người.

Yếu ớt dễ toái giống cái búp bê sứ.

Lục Kim An nâng nâng cằm, "Đưa cô ấy ra ngoài.”

“Lâu Vọng giao cho ta.”

Lâu Vọng tiến lên một bước, “Ngươi!”

Lục Kim An lạnh giọng nói: “Ta cần m.á.u của hắn để giúp đại tiểu thư giảm đau.”

Lâu Vọng hẹp dài hồ ly mắt nheo lại, “Ngươi không phải ghét nhất Giang Tử Khâm sao?”

Lục Kim An căng thẳng cầm súng lục trong tay.

Lâu Vọng rất có hứng thú nhìn chăm chú vào Lục Kim An, “Như thế nào, cô ấy rót canh mê hồn cho các ngươi à, một đám các ngươi đều đã quên tiếp cận Giang Minh vì mục đích gì ư?”

Lục Kim An lần này đem họng s.ú.n.g nhắm ngay đầu hắn, thanh âm lạnh lẽo, “Không cần ngươi quản.”

Đóm 🐳

Quý Yến Lễ đem Giang Tử Khâm từ trên mặt đất bế lên, cánh tay xuyên đầu gối của cô.

“Quý Yến Lễ......”

Giang Tử Khâm mơ màng mở nửa mắt, trái tim quặn đau làm cô run rẩy không ngừng, nước mắt cũng dính ướt vào vạt áo hắn.

“Không sao hết.”

Quý Yến Lễ bế theo cô đi ra ngoài, cả người tản ra một hơi thở ‘chớ lại gần’.

Gân xanh trên mu bàn tay hơi gồ lên, ốm yếu khiến chân Giang Tử Khâm trắng đến trong suốt.

Giang Tử Khâm nhỏ giọng khóc thút thít, cô ngửi được mùi m.á.u tươi trên người hắn, trước mắt một mảnh m.ô.n.g lung.

“Anh bị thương......” (Đóm thấy để xưng hô thế này hay hơn, đúng kh?)

Lâu Vọng quay lại muốn ngăn cản bọn họ, lại bị Lục Kim An ngăn trở.

Họng s.ú.n.g tối om chỉ vào đầu hắn.

Lục Kim An thanh âm giống như thiết băng toái ngọc, “Nhìn cái gì? Đối thủ của ngươi là ta.”

Lâu Vọng trầm hạ đôi mắt, “Thợ săn, ngươi đây là cố ý cùng ta đối nghịch.”

Lục Kim An lạnh lùng nói: “Đừng quá cho mình mặt mũi.”

“Ta chỉ là vì giúp đại tiểu thư.”

*

Quý Yến Lễ bế cô tới phòng của mình, đặt cô trên giường.

Giang Tử Khâm khó chịu thở dốc, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp phiếm mỏng phấn, trên má còn đọng lại những giọt nước mắt chưa khô.

“Quý Yến Lễ......”

Quý Yến Lễ từ trên bàn cầm một cái chén sạch sẽ, nghe được tiếng la của cô, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng ‘ Ừ ’.

Trên trái tim hắn còn cắm cái chủy thủ, không có rút ra cũng là lo lắng sợ mất m.á.u quá nhiều.

Nếu mất m.á.u quá nhiều, hắn liền không có máu tâm đầu lại đút cho đại tiểu thư.

Thiếu nữ nằm ở trên giường thuần sắc, mồ hôi ướt nhẹp tóc cô, nước mắt theo đuôi mắt đỏ thắm lăn xuống khiến cô phát gian, khó chịu nói mớ, có thể nhìn thấy cô hơi hơi mở miệng lộ ra đầu lưỡi đỏ phấn nộn.

Đuôi mắt ướt hồng câu nhân, kiều diễm mà mê người.

Quý Yến Lễ đem chén để đến trước n.g.ự.c mình, hắn cởi bỏ áo ngoài, lộ ra thân thể kiện thạc tinh tráng màu đồng cổ.

Tay siết chặt chuôi đao, từng chút từng chút rút ra ngoài.

Máu từ trong n.g.ự.c chảy vào trong chén, tích tụ đã hơn đế chén, nhưng phải cần rất nhiều mới đủ không đủ.

Thời điểm Quý Yến Lễ đem đao hoàn toàn rút ra, trên trán đã tích một tầng mồ hôi.

Loại đau đớn này hắn đã lâu không trải qua.

Hắn đè chặt ngực, khiến càng nhiều m.á.u chảy ra.

“Đau......”

Giang Tử Khâm quá sợ đau, chóp mũi đều khóc đỏ, cô nắm chặt chiếc chăn dưới thân, cắn chặt đôi môi đỏ tươi, vô thức hô đau.

Quý Yến Lễ nhìn cô một cái, trong tay cầm chuôi đao, hướng tới n.g.ự.c chính mình lại trát một đao.

‘ phụt ’

Thời điểm rút ra, m.á.u như thủy triều chảy ào ạt vào chén, cuối cùng cũng được nửa chén máu, Quý Yến Lễ sắc mặt trắng như tờ giấy.

“Rất nhanh liền không đau.”

Đầu ngón tay hắn có chút vết chai mỏng, chạm vào làn da trắng nõn của Giang Tử Khâm có cảm giác cọ xát thô lỗ.

“Là ta tới quá muộn, mới làm cô đau như vậy.”

Quý Yến Lễ cọ xát đầu ngón tay một chút, phảng phất còn lưu giữ nhiệt độ trên mặt của Giang Tử Khâm.

Ấm áp rồi lại giống như có thể truyền đến nhân tâm.

Hắn nâng Giang Tử Khâm dậy, tay phải bưng chén đưa đến bên miệng cô, ép cô uống hết.

Giang Tử Khâm ngửi được một cổ mùi tanh, nhíu mày nghiêng đầu, không muốn há mồm.

“Không......”

Chén bị cô vô thức đẩy ra, vài giọt m.áu văng ra.

Quý Yến Lễ không đắc ý, hắn uống một ngụm, m.áu được hắn ngậm trong miệng, hôn lên bên môi Giang Tử Khâm.

Hắn cạy khớp hàm cô ra, đem m.á.u trong miệng qua cho cô.

“Quý Yến Lễ......”

Giang Tử Khâm nắm chặt khăn trải giường, nước mắt rơi xuống chỗ Quý Yến Lễ hôn lên miệng cô.

Loading...