Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Kiều Mềm Trở Thành Vai Ác Tù Sủng - Chương 23. Thế giới 1: Vệ sĩ thao hán và đại tiểu thư tự phụ của hắn 23

Cập nhật lúc: 2024-08-25 20:06:28
Lượt xem: 32

Đợi đến khi Nham Thanh buông cô ra, trong đôi mắt màu xanh băng vẫn còn vài phần hưng phấn.

Hắn ta liếʍ khóe miệng.

Ngọt ngào.

Cánh môi của Giang Tử Khâm đã sưng lên, đỏ thẫm bóng loáng, đôi mắt hạnh khép hờ, lông mi cong cong không ngừng rung động.

Đường nét kiều diễm còn lộ ra chút hoang mang, cô hơi hé miệng, lộ ra đầu lưỡi đỏ mềm bên trong.

“Cút ngay…”

Hơi thở của Nham Thanh khựng lại, hắn ta chớp mắt, vẻ mặt có chút thất thần.

“Đừng khóc.”

Hắn ta lau nước mắt trên mi cho Giang Tử Khâm.

“Sao em cứ khóc hoài vậy.”

Giang Tử Khâm né tránh tay hắn ta.

“...”

Nham Thanh nhìn cô, trong khoảng thời gian ngắn hai người không ai nói gì, hắn ta cũng không ép buộc chạm vào cô, ánh mắt rõ ràng đã im lìm.

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa?”

Giang Tử Khâm dùng hành động để tỏ rõ ý từ chối của mình.

"Chỉ vì anh hôn em?"

Giang Tử Khâm im lặng.

...

Cuối cùng, vẫn là Nham Thanh bại trận trước, hắn ta thở dài nói:

"Đừng khóc nữa, lỗi của anh."

Lông mi Giang Tử Khâm rung động.

Nham Thanh nói: "Để ý đến anh.”

Nhìn dáng vẻ của Giang Tử Khâm dầu muối cũng không vào, hắn ta làm bộ cúi đầu lại muốn hôn.

“Bốp…”

Một giây sau, hai má Nham Thanh đau nhói, hắn ta bị đánh hơi nghiêng mặt...

Sự đau đớn trên mặt khiến Nham Thanh ngây ngẩn cả người vài giây.

Ánh mắt lạnh băng của hắn ta trầm xuống, giọng điệu âm trầm, "Giang Tử Khâm, em không dứt…”

Lần thứ hai.

Còn đánh ở cùng một vị trí.

So với lần trước thì lần này cô ra tay nặng hơn, đủ để thấy Giang Tử Khâm có bao nhiêu tức giận.

Giọng nói của Giang Tử Khâm mang theo tiếng khóc nức nở, "Nham Thanh, anh là đồ điên, bệnh thần kinh…”

Nham Thanh mới vừa quay đầu đã nhìn thấy đuôi mắt đỏ au của Giang Tử Khâm, hốc mắt ướŧ áŧ, khi nhìn hắn ta quay đầu thì cô sợ hãi nhắm hai mắt lại, bàn tay mềm mại gắt gao nắm chặt khăn ăn, chóp mũi cũng hồng hồng.

Nham Thanh ngừng nói, ngay cả mình muốn nói gì tiếp theo cũng quên mất.

Về phần tại sao...

Một giây trước còn hung dữ với cô, một giây sau giọng nói đã nhỏ như muỗi kêu.

“Làm em sợ sao…”

“Đừng khóc nữa.”

Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn ta còn mang theo một dấu bàn tay buồn cười, giọng nói lại không còn khí thế hung hăng như vừa rồi.

"Em đã đánh anh rồi, em khóc cái gì..."

“Này.”

Nham Thanh gọi cô: "Anh đang nói chuyện với em đấy.”

Giang Tử Khâm khóc đến lợi hại, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn ta.

Nham Thanh: "...”

Hắn ta không được tự nhiên mà xin lỗi cô, muốn đυ.ng vào cô lại không dám đυ.ng, sợ Giang Tử Khâm lại khóc.

“Xin lỗi…”

Rất khó dỗ dành.

“Anh cho em đánh một lần nữa được không?”

Nham Thanh không muốn làm gì cô.

Nhìn thấy cô khóc, cả người hắn ta đều có chút bó tay không biết làm gì, có chút ngây ngốc.

“Cho em đánh.”

Hắn ta duỗi đầu ngón tay chọc vào mặt Giang Tử Khâm, vẫn ướŧ áŧ như cũ, làn da mềm mại ấm áp.

“Mặt anh đã sát lại rồi." Nham Thanh nói, "Em có muốn đánh hay không.”

“Khâm Khâm.”

Vừa dứt lời, Giang Tử Khâm cắn một ngụm ở trên tay hắn ta.

Nham Thanh nhíu mày, hắn ta không rút về, trên tay truyền đến một trận đau đớn bén nhọn.

“Cắn đi.”

“Tùy em cắn.”

Giang Tử Khâm nếm được mùi m.á.u tươi, rất đắng, lúc này cô mới nhíu mày buông miệng ra.

“Răng em nhọn quá." Nham Thanh tiện tay sờ răng nanh của cô, "Hết giận rồi?”

Giang Tử Khâm hận không thể dứt khoát cắn đứt tay hắn ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-my-nhan-kieu-mem-tro-thanh-vai-ac-tu-sung/chuong-23-the-gioi-1-ve-si-thao-han-va-dai-tieu-thu-tu-phu-cua-han-23.html.]

Bàn tay Nham Thanh bị cắn rách, có m.á.u chảy ra ngoài, phía trên còn phủ một tầng ánh nước.

"Không cắn thêm chút nữa?"

Giang Tử Khâm nói: "Cút ngay.”

Nham Thanh trừng mắt nhìn, đứng ra xa một bước: "...”

Eo Giang Tử Khâm mềm nhũn, cô đứng thẳng người, tay chống xuống phía dưới, ngồi ở trên bàn ăn.

Đóm 🐳

Váy dài màu đen bị hắn ta làm cho nhăn nhúm. Trên người Nham Thanh cũng vậy, cổ áo mở rộng, lộ ra l*иg n.g.ự.c xanh trắng.

Nếu người khác xông vào, nhất định sẽ hiểu lầm nơi này đã xảy ra chuyện gì đó.

Có rất nhiều lúc Giang Tử Khâm cũng không muốn khóc, nhưng cô không khống chế được phản ứng sinh lý của mình, khi tức giận hai mắt sẽ đỏ, đau thì sẽ rơi nước mắt.

Căn bản không có cách nào khống chế.

Đôi mắt Nham Thanh trông mong tiến lại gần, "Không tức giận nữa?”

Lúc trước hắn ta hung dữ với cô như vậy cũng là bởi vì bị cơn tức giận chọc cho choáng váng, nhìn Giang Tử Khâm kéo vạt áo Lục Kim An rất khó chịu.

Còn bảo vệ Lục Kim An ở trước mặt hắn ta.

Coi như hắn ta đã chết.

“Khâm Khâm.”

Giang Tử Khâm giẫm ở trên ghế, trong lúc giãy dụa không biết giày của cô đã rơi đến nơi nào.

“Vẫn giận.”

Cô cứng rắn bỏ lại hai chữ.

Có lẽ là trên mặt Nham Thanh mang theo vết thương, hơn nữa còn dùng sức kề sát trước mặt cô quá buồn cười, làm cho Giang Tử Khâm không có sợ hắn ta như lúc đầu.

"Anh sẽ tìm giày cho em."

Mặt Nham Thanh có chút tái nhợt, hắn ta che vết thương trên ngực.

Thằng chó Quý Yến Lễ kia đánh quá ác, căn bản là vì muốn lấy mạng hắn ta mà tới.

Lúc này xem như đánh ngang tay, hắn ta bị thương thì Quý Yến Lễ cũng bị thương không nhẹ, nhất thời không thể đến dây dưa với hắn ta.

Hắn ta có đủ thời gian ở cùng Giang Tử Khâm.

Giang Tử Khâm chỉ xuống đất, giọng nói còn mang theo ý mềm mại, "Ở nơi đó.”

Nham Thanh ngồi xổm xuống nhặt giày của Giang Tử Khâm, vừa rồi hắn ta chỉ lo hôn cô, giày rơi xuống bị hắn ta đạp một cước vào tận cùng bên trong bàn ăn.

Vất vả lắm mới nhặt được, Nham Thanh cầm đôi giày trong tay, trong đầu có chút mơ hồ.

Không phải chứ.

Không phải là hắn ta tới tìm Giang Tử Khâm gây phiền toái sao?

Ngồi xổm nhặt giày cũng không hợp với hắn ta…

Trong đầu chợt lướt qua ánh mắt ướŧ áŧ của Giang Tử Khâm, đuôi mắt đỏ au, hai má phấn hồng, lại còn làm nũng.

Phiền muốn chết.

“Giày.”

Nham Thanh đứng dậy, nhịn không được lại gần: "Anh mang vào cho em nhé?”

Giang Tử Khâm mím môi không nói lời nào.

Nói người khác là chó, rõ ràng người giống chó nhất chính là hắn ta.

“Em không nói lời nào anh sẽ coi như em đồng ý.”

Trên người Giang Tử Khâm chỗ nào cũng rất trắng, mặt lại xinh đẹp, lúc ngoan ngoãn ngồi ở trên bàn trông tinh xảo giống như búp bê.

Trong lòng cô còn giận vì Nham Thanh hôn cô, cũng không biết cách mắng chửi người thô tục, lập tức ngoắc tay với Nham Thanh.

Nham Thanh híp mắt.

Giống như đùa với chó vậy.

Hết lần này tới lần khác hắn ta còn nghe lời đi qua.

Mắt cá chân của Giang Tử Khâm đã phiếm hồng, chân cô rất đẹp, móng chân gọn gàng sạch sẽ.

Hắn ta nắm lấy tay cô, tay kia cầm giày đi vào giúp cô.

Xúc cảm trong suốt như đá quý.

Giang Tử Khâm cảm nhận được ngón tay hắn ta lạnh như băng, có chút không thoải mái rụt lại.

Cô cố ý không phối hợp, chân lắc lư khắp nơi.

Thoáng cái đã giẫm lên người Nham Thanh.

Nham Thanh: "...”

Giang Tử Khâm cúi đầu nhìn hắn ta, vẻ mặt vô tội.

Nham Thanh ngẩng đầu nhìn cô rồi nói: "Làm gì vậy, không phải em muốn anh mang giúp sao, đừng nhúc nhích.”

Giang Tử Khâm nói: "Lạnh.”

Nham Thanh thầm nghĩ trong lòng, mẹ nó thật khó hầu hạ.

Thân thể hắn ta vốn không có độ ấm, vì bị thương nên ngay cả độ ấm cũng lười duy trì.

Nham Thanh ủ ấm tay mình đến nhiệt độ ổn định, mới mang cho cô một cái khác.

“Tổ tông, được chưa?”

Giang Tử Khâm bị những lời này của hắn ta chọc cười, đôi mắt hạnh cong lên, bên má lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào.

Nham Thanh ấn khẽ trên ngực, vừa mới bị Giang Tử Khâm giẫm một cước, đau đến nỗi hắn ta chảy đầy mồ hôi lạnh.

Giang Tử Khâm nhìn sắc mặt hắn ta không đúng, tưởng rằng hành động vừa rồi của mình quá đáng, chọc hắn ta tức giận.

“Anh…”

Nham Thanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt màu xanh băng cực nóng, giống như núi tuyết tan chảy.

“Anh sẽ không chia tay với em, chuyện hôm nay coi như qua đi.”

“Con mẹ nó anh đã bị đánh thành như vậy rồi, còn mất mặt nữa.”

Loading...