Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

(Xuyên nhanh) Em ấy có hơi ghen tuông - 12. Ngoại truyện Ngô Thẩm Triệt (2)

Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:55:56
Lượt xem: 10

Hôm nay, Đường Đường không chạy tới ôm hắn như mọi khi, đèn vẫn bật, tivi vẫn chạy nhưng yên tĩnh đến lạ thường, ít nhất cũng phải nghe thấy âm thanh Sở Đường cười chứ…

 

Hắn vội chạy tới sofa phòng khách, thấy cô đang nằm nghỉ trên ghế thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Hắn đi tới tính bế cô vào phòng nằm ngủ thì tay vừa chạm đến vai Sờ Đường liền vội rụt lại. 

 

Lạnh, người em ấy lạnh quá.

 

Nghĩ tới điều gì, đồng tử hắn chợt co lại, tay run run rẩy rẩy đưa tới trước mũi cô.

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Không thở nữa.   

 

Không, không thể nào, chắc chắn em ấy đang đùa mình đây mà!

 

Hắn lại đem tay đặt vào ngay tim cô, trái tim không đập, yên tĩnh như đã c.h.ế.t từ lâu.

 

Lúc này, hắn cười so với khóc còn khó coi, ôm chặt thân xác lạnh ngắt vào lòng, ghé vào tai cô nói như đang âu yếm: "Ai, cứ thích ngủ thế này thì em sẽ thành heo mất, đồ con heo ngốc… Dậy đi chứ…"

 

Tỉnh đi mà, đã nói là sinh tử không rời mà, hắn còn chưa cùng cô đầu bạc răng long. 

 

Nói tốt là ở bên nhau mãi mãi đâu?! Kẻ lừa đảo!

 

Điều hắn luôn bất an vẫn xảy ra, cô vẫn là rời đi hắn. Hắn thật sự khóc rồi.

 

"Hức, Đường Đường à… Em tỉnh dậy đi, nói với anh đây chỉ là đùa đi mà. Hức hức, lần này em đùa không vui đâu, dậy đi…"

 

"Anh không bắt em làm gì hết, anh xin lỗi… Em tỉnh dậy được không? Anh thật sự biết sai rồi, lần sau sẽ không tái phạm nữa…" Hắn hôn đôi môi tái nhợt của cô.

 

Mỗi lần hắn sai điều gì, Sở Đường vẫn tha thứ cho hắn. Bây giờ cũng vậy, đúng không?

 

"Đúng không...?" Hắn nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt, xoa xoa vào nhau. "Đồ ngốc này, sao không bật điều hòa lên chứ… Lạnh hết cả người rồi."

 

Hắn tự mình dối người ôm cô, nói nhiều thứ trên trời dưới đất, từ những chuyện nhỏ hàng ngày đến việc lớn trên công ty hắn đều nói ra, nhưng là chẳng ai hồi đáp. Cả căn nhà rộng lớn chỉ có giọng hắn vang lên đều đều, nhiều lần hắn khóc nấc lên, thê lương đến nhường nào mà chẳng ai ôm hắn, dỗ dành hắn.

 

"Em tỉnh lại cho anh! Anh đập hư đồ rồi, dậy đánh anh đi! Dậy đi… Xin em." Hắn ném chiếc điều khiển về phía màn hình tivi, màn hình vì vậy vỡ ra, trước đó nó còn chiếu một chương trình hài hước như đang giễu cợt hắn.

 

Tâm c.h.ế.t lặng, ánh mắt hắn dần dần ảm đạm xuống. Vùi đầu vào bả vai cô, rơi nước mắt trong lặng lẽ, chiếc áo ngủ cô mặc bị ướt một mảng lớn.

 

Hắn cứ như vậy cho đến khi ngoài trời đã tối om mới khụt khịt gọi điện thoại.

 

Bấm số gọi Ngô Thẩm Ngư, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy: "Ai ai, sao vậy anh? Em đang cho thằng nhỏ thay tã, vội muốn chết…"

 

"Chị dâu mày đi rồi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-em-ay-co-hoi-ghen-tuong/12-ngoai-truyen-ngo-tham-triet-2.html.]

Ngô Thẩm Triệt bất thình lình nói câu như thế làm Ngô Thẩm Ngư sửng sốt: "Hôm nay, Hạ Hạ cũng đi ra ngoài, có lẽ hai người họ đi chung, anh khỏi…"

 

"Đường Đường mất rồi!" Hắn ngắt lời em trai mình.

 

Ngô Thẩm Ngư nghe hắn lớn tiếng, giọng điệu đang cố không run rẩy mới biết chuyện không ổn.

 

"E… Em, bọn em qua liền."

 

Hắn tắt máy, vỗ nhẹ vai cô trấn an như thể sợ hắn to tiếng khiến cô tỉnh dậy.

 

Một lát sau, Ngô Thẩm Triệt và Lê Hạ Hạ đến, vừa đến đã thấy cửa mở toang ra. Đi vào liền thấy Ngô Thẩm Triệt ngồi dưới sàn nhà đang nựng má Sở Đường nằm yên trên sofa.

 

"Anh." Ngô Thẩm Ngư đi tới, vì sợ có chuyện nên hắn đã vội gửi thằng nhóc nhà mình cho hàng xóm rồi cùng Hạ Hạ chạy qua đây.

 

"Tới rồi à, gọi mọi người đến đi, chúng ta làm tang sự cho em ấy." Ngô Thẩm Triệt lúc này bình tĩnh nói, như thể người khóc lóc thảm thiết hồi nãy chẳng phải là hắn.

 

"Được, được…" Mọi chuyện đến quá nhanh, Ngô Thẩm Ngư còn chưa định thần lại được đã vội gọi điện cho nhà thông gia hai bên.

 

Ba Sở, mẹ Sở vội lái xe đi tới nhà con gái mình. Mẹ Sở khóc ngay trên đường đi, mắt ba Sở cũng đỏ bừng lên sắp khóc.

 

"Hức, sao con tôi lại thế này chứ, chẳng phải mới hôm trước còn rất tốt sao?..." Mẹ Sở vừa vào nhà đã chạy đến trước mặt Sở Đường, ôm cô khóc rống lên.

 

Mọi người đều đã đến, hốc mắt ai ai cũng nóng bừng lên, mũi có hơi cay cay chực khóc.

 

Cứ như vậy mà trôi đi một đêm, đến rạng sáng Ngô Thẩm Triệt mới nói: "Đem t.h.i t.h.ể em ấy đi bệnh viện khám xem sao…"

 

 

"Thành thật xin lỗi, chúng tôi thật sự không khám ra bệnh gì cả." Bác sĩ khám tử thi lắc đầu, nói: "Xin bớt đau buồn."

 

Mẹ Sở khóc lên, thiếu chút nữa là ngất đi.

 

Ngô Thẩm Triệt chỉ lẳng lặng, nhìn không nói gì.

 

Hắn biết, hắn biết cô không chết… Chỉ là đi đâu đó, một nơi mà hắn không biết được. Cô tàn nhẫn bỏ rơi hắn, không rời mà biệt.

 

 

Ba ngày sau, Ngô Thẩm Triệt cũng đi theo gót chân Sở Đường, hắn chỉ để lại lời nhắn: Mong mọi người đưa tôi đặt cùng chỗ với cô ấy.

 

Thế giới không còn cô chỉ là màu xám vô vị, vẫn nên dứt khoát đi theo cô, biết đâu sẽ có ngày hai chúng ta gặp lại.

 

Hắn biết mọi người sẽ nói hắn bất hiếu, nhưng có sao đâu? Hắn đã đem hết số tiền tiết kiệm đưa cho ba mẹ mình và ba mẹ vợ, hắn đã làm rồi nên giờ hắn muốn cùng Sở Đường xuống Hoàng Tuyền, chỉ tiếc là chẳng thể nắm tay nhau.

 

"Thế giới hắn còn đó nhưng hắn mất rồi, mất theo ánh sáng của đời hắn." - Ngô Thẩm Triệt, chồng của Sở Đường.

Loading...