Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 35. Cục hộ tống Linh Môn (8)

Cập nhật lúc: 2024-08-25 17:56:10
Lượt xem: 69

“Vâng, thưa cha.”

 

Âm thanh giống như tiếng chim oanh vàng cất lên từ sau tấm rèm cửa, một bàn tay trắng nõn thanh tú nhẹ nhàng vén rèm cửa lên.

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Cô gái xinh đẹp mặc trên người chiếc váy hoa màu xanh nhạt, đầu đội khăn xếp nhẹ nhàng đi tới và cúi chào mọi người: “Xin gửi lời chào tới các vị khách quý.”

 

Vương Minh sững sờ mà nhìn cô gái xinh đẹp. Ôi trời ơi! Lần này trò chơi thật sự là đánh trúng tim anh ta, trò chơi này đúng là được thiết kế riêng cho mình mà, những phúc lợi này làm anh ta quên đây là một trò chơi kinh dị.

 

Những cô gái xinh đẹp cứ một người rồi tới một người lần lượt xuất hiện. Hơn nữa mỗi người đều là vô cùng xinh đẹp khiến anh ta nhìn mà hoa cả mắt.

 

Ngay cả một cô thôn nữ cũng đều xinh đẹp như hoa! Nếu như lúc trước anh ta chơi trò hậu cung thì tốt rồi. Cho dù là Hạ Lâm Âm - người chơi giống như anh ta, hay bà mối Lý có dáng người đầy đặn thướt tha hoặc nữ quỷ dịu dàng trong khách điếm rồi những cô thôn nữ xinh đẹp nhút nhát, anh ta đều thu hết vào hậu cung.

 

Trong đầu anh ta đang đầy các loại ảo tưởng khiến Vương Minh ngây ngô cười. Đến lúc A Hương mang theo bầu rượu tới rót cho anh ta thì mới hồi phục tinh thần.

 

Hít nhẹ mùi hương trên người A Hương, trên mặt Vương Minh lộ ra vẻ si mê, trong lòng nở hoa: “Cảm ơn A Hương, để ta tự rót được rồi.”

 

A Hương mỉm cười xinh xắn với Vương Minh. Vương Minh còn có lời muốn nói liền kẹt hết trong cổ họng, tùy ý để A Hương ở bên cạnh rót rượu cho mình.

 

A Hương hơi cúi người xuống rót rượu, lộ ra khe sâu trắng như tuyết, Vương Minh nhìn tới mức đôi mắt đều thẳng.

 

Hạ Lâm Âm hơi cạn lời nhìn Vương Minh, người này thật háo sắc quá mức mà, mới ở khách điếm nữ quỷ đã nhận được một bài học, lúc này lại đáng khinh trở lại. Thật là c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu.

 

Rót rượu cho mọi người xong, A Hương ngồi xuống chỗ trống trước bàn ăn.

 

“Bà mối Lý, ngươi thấy khuôn mặt con gái nhà ta thế nào?” Trưởng thôn hỏi.

 

“Mặt như trăng tròn, sáng như ánh trời buổi sớm, vành tai lớn, là người có cuộc sống phú quý.”

 

Nghe xong lời bà mối Lý nói trưởng thôn cười không khép được miệng, A Hương ở một bên cũng ngại ngùng cười xấu hổ.

 

Trưởng thôn lại hỏi bà mối một ít vấn đề về ngày sinh tháng đẻ của A Hương. Thậm chí sau khi ăn xong bữa cơm, trưởng thôn mặt mũi hồng hào cực kì hài lòng về câu trả lời của bà mối Lý nên lúc phân phòng còn phân riêng cho bà mối Lý một phòng.

 

Còn Hạ Lâm Âm và chị Lưu ngủ một phòng, Vương Minh và Ngô lão, anh mập ngủ một phòng. Tuy nhiên điều này cũng vừa hợp ý họ. Nếu xảy ra chuyện gì thì những người ở chung với nhau có thể hỗ trợ nhau một chút.

 

Nhà trưởng thôn là nhà làm bằng gỗ nên khi đi trên cầu thang sẽ phát ra tiếng “Kẽo kẹt kẽo kẹt”. Đặc biệt khi ở trong đêm tối tĩnh mịch, âm thanh này nghe càng vang và lâu hơn.

 

Hạ Lâm Âm cầm chiếc đèn lồng mà bà mối Lý đưa cho cô, đi từng bước lên lầu hai. Xung quanh im ắng, chỉ có cầu thang phát ra từng tiếng “Kẽo kẹt”. Ánh sáng mong manh trong đèn lồng khiến Hạ Lâm Âm hơi hối hận khi chạy ra nhà vệ sinh, thà làm ướt giường cô cũng không muốn ra khỏi phòng. Đáng tiếc người có ba cái gấp, bụng đau âm ỉ không ngăn lại được.

 

“Lộc cộc… Lộc cộc…”

 

Đột nhiên có tiếng lộc cộc vang lên ẩn trong tiếng vang “Kẽo kẹt” của cầu thang nghe mà tê dại da đầu. Lúc này, Hạ Lâm Âm cũng bước lên bậc cuối cùng của cầu thang, cô vội vàng chạy về phòng của mình.

 

“Lộc cộc… Lộc cộc…” Âm thanh lăn lóc cũng càng ngày càng gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/35-cuc-ho-tong-linh-mon-8.html.]

 

Khi Hạ Lâm Âm chạy đến cửa phòng thì trong nháy mắt thứ phát ra âm thanh lăn lóc từ chỗ ngoặt hành lang và Hạ Lâm Âm bất ngờ chạm tầm mắt nhau. Cảnh tượng trước mắt như một bức tranh bỗng nhiên đập vào trong mắt Hạ Lâm Âm.

 

Thiếu niên mặc áo dài trắng ngồi trên xe lăn bằng gỗ, mái tóc dài tới eo được cài bằng một cây trâm trúc, trên đùi đắp một tấm thảm nỉ lông, bên hông đeo một mặt dây ngọc bội hình tròn cổ. Một người hầu lớn tuổi đi phía sau, một tay đẩy xe lăn, một tay xách theo đèn lồng.

 

Ánh sáng từ đèn lồng hắt lên người thiếu niên một vầng sáng mờ ảo. Cậu thiếu niên vô cùng mảnh khảnh, cằm gầy nhọn, đôi tay nhỏ đặt trên thảm lông trắng bệch dường như chỉ cần gập lại cũng có thể đứt đoạn. Đôi mắt to đen láy nhìn càng to hơn trên khuôn mặt gầy ốm yếu, giống như một hồ nước đen thăm thẳm khiến cho bất cứ ai nhìn vào nó đều như bị hút vào trong.

 

Thiếu niên nhìn Hạ Lâm Âm, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, gương mặt trầm ổn và hờ hững không hợp với tuổi của cậu, ngay cả ánh sáng nhu hoà của đèn lồng cũng không thể làm ấm lên đôi mắt ấy.

 

Người hầu lớn tuổi, thiếu niên thanh tú không giống người thật, ánh sáng ấm áp của đèn lồng cùng đôi mắt kiên định không gợn sóng, tất cả đã tạo nên một bức tranh khắc sâu ấn tượng trong lòng Hạ Lâm Âm.

 

Một bức tranh tựa như ảo mộng.

 

“Lộc cộc… Lộc cộc” Hai bánh xe gỗ lăn trên sàn nhà, người hầu già đẩy thiếu niên đi qua người Hạ Lâm Âm.

 

Cho đến khi thanh âm kia đã đi xa, Hạ Lâm Âm mới đẩy cửa vào phòng mình.

 

Nhìn thấy Hạ Lâm Âm ngơ ngác như mất hồn, chị Lưu hỏi: “Em làm sao vậy? Bộ dáng mất hồn thế.”

 

Hạ Lâm Âm treo đèn lên, nói: “Em vừa nhìn thấy một thiếu niên ngồi trên xe lăn, trông như con búp bê sứ bày trong tủ kính ấy.”

 

“Thảo nào chị mới nghe có âm thanh ngoài hành lang.” Chị Lưu nói, rồi trêu chọc Hạ Lâm Âm một câu: “Chị còn tưởng rằng em nhìn thấy anh chàng nào đó rồi bị hút mất hồn rồi, không nghĩ tới là một cậu nhóc, chị Lưu không nghĩ tới hoá ra loại hình em thích là như vậy.”

 

Hạ Lâm Âm bất đắc dĩ nói: “Ánh mắt cậu bé kia có gì đó lạ lắm.”

 

Nghe được Hạ Lâm Âm nói như vậy, chị Lưu quay mặt lại: “Mặc kệ ra sao, đêm nay chúng ta thay phiên gác đêm, không cần thiết thì không nên ra khỏi phòng.”

 

“Vâng.” Hạ Lâm Âm gật đầu.

 

Nghe được tiếng ngáy của anh mập, Vương Minh lăn qua lộn lại mà không ngủ được, trong đầu toàn là cảnh tượng ban ngày.

 

Khi thì là lời tỏ tình của nữ quỷ trong khách điếm, khi thì là bộ n.g.ự.c trắng như tuyết của A Hương, khi thì là vòng eo và cặp m.ô.n.g uốn éo của bà mối Lý.

 

Nghĩ đến phụ nữ khiến Vương Minh như bốc hoả, vội vén chăn ngồi dậy mắng một câu thô tục. Anh ta im lặng một lúc rồi gọi anh mập: “Anh mập, anh mập, anh ngủ chưa?”

 

“Chết tiệt! Dù có ngủ thì cũng bị cậu đánh thức!” Ở trong trò chơi nên anh mập không dám ngủ say, bị Vương Minh lay vài cái liền tỉnh dậy.

 

Vương Minh lấy lòng cười nói: “Tôi có chuyện quan trọng cần nói.”

 

“Chuyện gì quan trọng?” Anh mập nhíu mày nhìn về phía anh ta.

 

“Tôi cảm thấy trưởng thôn chắc chắn có vấn đề, anh xem ông ta nhìn qua chỉ hơn ba mươi tuổi nhưng là con gái ông ta - A Hương lại lớn như vậy…”

 

Anh mập không kiên nhẫn ngắt lời Vương Minh nói: “Chuyện này có gì mà kì quái, người ở nông thôn đều kết hôn, sinh con sớm mà.”

Loading...