Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 28. Cục hộ tống Linh Môn (1)

Cập nhật lúc: 2024-08-15 14:50:09
Lượt xem: 121

Trên giường chất đống các loại đồ ăn vặt và thức uống, Hạ Lâm Âm vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem phim kinh dị, cô đã xem xong hai bộ phim kinh dị nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Ly Lạc xuất hiện.

 

Trong khoảng thời gian này, cô nhận được nhắc nhở khen thưởng của trò chơi là bảy xu Quỷ Tệ, nhiều hơn hai xu so với trước kia, cô dùng tất cả Quỷ Tệ để đổi lấy sức mạnh cho đôi giày cao gót đỏ như m.á.u của mình.

 

Hạ Lâm Âm ăn một lát khoai tay còn thừa trong túi xong, sau đó dọn dẹp một chút rồi lên giường ngủ.

 

Một giấc này Hạ Lâm Âm ngủ cũng không yên ổn, luôn gặp những giấc mộng kỳ quái, khi tỉnh dậy đầu như đeo chì, nặng muốn chết.

 

Cô xoa huyệt thái dương rồi quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ báo thức trên bàn, nhận ra sắp đến giờ cơm liền đứng dậy rửa mặt sau đó xuống lầu.

 

Nhìn mâm đồ ăn đầy đủ dưa củ quả, Hạ Lâm Âm lại không muốn ăn, bây giờ đến nỗi những miếng thịt, ăn còn không nổi.

 

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

“Đồ ăn không ngon?” Một bóng dáng cao dài ngồi xuống đối diện Hạ Lâm Âm.

 

“Cẩn Ngôn.” Hạ Lâm Âm ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩn Ngôn, trên mặt lộ ra một chút ý cười.

 

Tô Cẩn Ngôn nhìn chằm chằm Hạ Lâm Âm một lúc lâu rồi vươn tay về phía cô, bàn tay xinh đẹp tựa như một tác phẩm nghệ thuật, ánh đèn chiếu vào mạ lên một vầng sáng vàng nhạt.

 

“Còn có thể nhìn thấy anh, thật tốt.”

Hạ Lâm Âm cười lên tiếng, vươn tay.

 

Tô Cẩn Ngôn nắm lấy: “Tôi cũng vậy.”

 

Tô Cẩn Ngôn động tác thanh lịch cắt bít tết thành miếng nhỏ, giơ tay nhấc chân mang tới một cảm giác tựa như cảnh đẹp ý vui.

 

“Vừa mới suy nghĩ gì thế? Tôi thấy cô ngây người hồi lâu.”

 

“Tôi lại gặp người đàn ông kia, anh ta tên Ly Lạc.” Hạ Lâm Âm nói.

 

Dao ăn xẹt qua đĩa sứ phát ra âm thanh chói tai, động tác Tô Cẩn Ngôn dừng một chút, sau đó cắt xong bò bít tết đưa vào trong miệng: “Ồ? Anh ta là người chơi khu B sao?”

 

Hạ Lâm Âm lắc đầu: “Tôi không biết, tôi đã nói phòng tôi cho anh ta, nhưng anh ta chưa từng tới tìm.”

 

“Em cùng anh ta rất có duyên phận đấy, gặp ở hai ván chơi.” Tô Cẩn Ngôn bình thản nói, giọng nói bình tĩnh không nghe ra cảm xúc của anh.

 

Hạ Lâm Âm gật đầu: “Đúng vậy, còn có Bạch Tuyết Nhi, ở ván chơi này Bạch Tuyết Nhi cũng ở một chỗ cùng tôi, nhưng cô ta…”

 

Câu nói kế tiếp không nói ra, nhưng Tô Cẩn Ngôn đã hiểu ý Hạ Lâm Âm.

 

Đối với câu này, Tô Cẩn Ngôn không hề cảm thấy ngoài ý muốn gì, chỉ nói: “Có thể nói sơ qua trò chơi này cho tôi được không?"

 

“Lúc tôi và Bạch Tuyết Nhi tỉnh lại thì đang ở trong một căn phòng, tay bị còng lại…” Hạ Lâm Âm một năm một mười nói hết trò chơi lần này cho Tô Cẩn Ngôn.

 

Tô Cẩn Ngôn lẳng lặng nghe Hạ Lâm Âm nói, không có đánh gãy lời cô, chờ đến khi Hạ Lâm Âm nói xong, anh còn im lặng một hồi lâu.

 

“Nếu lần sau cô còn có thể gặp được người đàn ông kia, tôi hy vọng cô có thể cách xa anh ta một chút.” Tô Cẩn Ngôn đột nhiên nói.

 

“Hửm?” Nghe Tô Cẩn Ngôn nói, Hạ Lâm Âm nghi hoặc nhìn về phía anh.

 

Nhìn bộ dáng Hạ Lâm Âm ngơ ngác không rõ ràng, khuôn mặt dịu dàng của Tô Cẩn Ngôn hiện lên chút tức giận.

 

“Chuyện Bạch Tuyết Nhi chết, trong lòng cô không dấy lên hồi chuông cảnh báo sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/28-cuc-ho-tong-linh-mon-1.html.]

 

"Người chơi giống như Bạch Tuyết Nhi, trong trò chơi mỗi ngày c.h.ế.t vô số, cô không biết vì gì sao?”

 

“Nguyên nhân chủ yếu không phải bởi vì bọn họ không đủ bình tĩnh, không đủ thông minh, mà do bọn họ chỉ biết ỷ lại người khác, tình nguyện ký thác hy vọng vào người khác, cũng không muốn dùng cái não gỉ sét để suy nghĩ biện pháp tự cứu!”

 

“Sau khi kết thúc trò chơi thứ nhất, Bạch Tuyết Nhi như thế nào? Vứt hết phim kinh dị trong ngăn kéo vào thùng rác, mỗi lần đi phòng tập thể thao kiên trì không được một lát liền kêu đau kêu mệt, đa số thời gian đều đi mua sắm ở trung tâm thương mại.”

 

“Hành động của những người này đã từ bỏ chính mình, bọn họ mỗi ngày ở khách sạn lớn sống nay đây mai đó, hưởng thụ đồ ăn ngon miệng, quần áo xa hoa, tư duy thì trông cậy vào người khác, trông cậy vào những người mạnh mẽ luyện tập chăm chỉ mỗi ngày vào ván chơi sẽ bảo vệ bọn họ, chẳng phải rất buồn cười sao?”

 

Nếu một người không đủ thông minh, tố chất tâm lý không đủ mạnh mẽ, nhưng người ấy liều mạng rèn luyện mình, xem các loại phim kinh dị để khắc phục chướng ngại tâm lý của bản thân, nhìn người chơi khác hiểu rõ các loại hình trong trò chơi, thử thách mình đi tìm cơ hội sống trong trò chơi, cố gắng không ngừng để tăng cường năng lực sinh tồn của chính mình, liều mạng muốn sống sót, cho dù người ấy ở trong trò chơi nào đó c.h.ế.t đi thì anh còn sẽ tiếc hận.

 

Nhưng đối với những người như Bạch Tuyết Nhi ở trong mỗi trò chơi đều chỉ biết la to kêu cứu người khác, thật xin lỗi, anh không đồng tình chút nào, loại người này mặc dù sống qua trò chơi này thì cũng không sống qua nổi trò chơi tiếp theo, kết cục tử vong đã sớm được sắp đặt.

 

Nguyên nhân lúc trước khiến anh nhìn Hạ Lâm Âm bằng con mắt khác chính là vì rõ ràng trong lòng cô tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn cứ từ chối dùng Quỷ Tệ để đổi lấy đề nghị bảo vệ của anh.

 

Tô Cẩn Ngôn bưng rượu vang đỏ lên làm thông yết hầu, anh nhìn Hạ Lâm m, ánh mắt có hơi sâu lắng: “Lâm Âm, nghe lời tôi, trò chơi nói là sinh tồn, càng không bằng nói là một trò chơi đào thải, người phía sau trò chơi hẳn có ý tưởng này, chọn ra những người mạnh chân chính dựa vào năng lực của mình để sống sót, mà không phải phế vật leo lên người khác để sống sót!” 

 

Trò chơi này thật sự tàn khốc như vậy, nếu việc bị kéo vào trò chơi đã không thể thay đổi, vậy bọn họ phải nỗ lực khiến bản thân trở nên càng ngày càng mạnh.

 

Hạ Lâm Âm cắn chặt cánh môi mình.

 

"Người đàn ông kia tên Ly Lạc đúng không, tôi biết cô không có ý ỷ lại anh ta, nhưng không thể phủ nhận cô trong vô thức đã sinh ra cảm giác ỷ lại đối với anh ta, hơn nữa loại ỷ lại này sẽ càng sâu thêm nếu cô còn gặp anh ta.”

 

“Lâm Âm, nhìn tôi.” Giọng nói dịu dàng của Tô Cẩn Ngôn chứa đầy mê hoặc, đôi mắt thâm thúy như muốn hút đi linh hồn người khác: “Cô có thể đảm bảo trong mỗi trò chơi đều có thể gặp được anh ta sao?”

 

Hạ Lâm Âm lắc đầu, cô không thể nào phản bác lại lời Tô Cẩn Ngôn nói, tuy rằng cô không nghĩ dựa vào bất cứ kẻ nào, trong trò chơi thứ nhất cô đã phân tích kĩ càng, phó thác hi vọng lên người khác là một việc ngu ngốc, trò chơi về sau sẽ càng khó thêm, trò chơi phía trước cô dựa vào người khác, đoạn tiếp theo không ai giúp đỡ thì cô biết dựa vào ai đây.

 

Nhưng xác thật theo như lời nói của Tô Cẩn Ngôn, đối với người vừa bí ẩn vừa mạnh mẽ như Ly Lạc, cô bất tri bất giác đã hình thành một tia ỷ lại.

 

Mọi người luôn có bản năng muốn ỷ lại vào người mạnh.

 

“Rời xa anh ta, Lâm Âm!”

 

Trong giọng nói của Tô Cẩn Ngôn có ý cảnh cáo rất lớn, Hạ Lâm Âm ngẩng đầu nhìn về phía anh, muốn rời xa Ly Lạc sao?

 

Giống như nhận ra giọng điệu của mình có hơi nặng, Tô Cẩn Ngôn áy náy nói: “Xin lỗi, tôi lỡ lời rồi.” 

 

Anh cũng không biết lửa giận trong lòng từ đâu tới, Tô Cẩn Ngôn cầm lấy khăn ăn lau khóe miệng, trên mặt khôi phục lại vẻ mặt dịu dàng, còn cực kỳ tri kỷ lịch thiệp lấy thêm nước trái cây cho Hạ Lâm Âm.

 

“Cẩn Ngôn, anh nói không sai.” Lông mày luôn nhíu chặt của Hạ Lâm Âm giãn ra: “Tôi biết nên làm như thế nào rồi.”

 

Ánh mắt Tô Cẩn Ngôn lúc này mới thật sự nhu hòa xuống, nói: “Tôi sẽ huấn luyện cô, nhưng có hơi vất vả đó.”

 

“Anh yên tâm! Khổ hay mệt tôi đều sẽ kiên trì đến cùng!” Hạ Lâm Âm tràn đầy tin tưởng nói.

 

Sức sống mười phần, thần thái sáng ngời, bộ dáng này khiến người ta thực sự không thể rời mắt nổi.

 

Trong mắt Tô Cẩn Ngôn hiện lên một tia loé sáng: “Vậy chuẩn bị sẵn sàng.”

 

Hạ Lâm Âm ngay lập tức như thấy được trên đầu Tô Cẩn Ngôn mọc ra hai cái sừng nho nhỏ, tản ra khí đen của ác ma, phía sau còn có một chiếc đuôi màu đen, cô có hơi sợ nha.

_

Từ giờ truyện sẽ được đăng vào lúc 14:55 *⁠\⁠0⁠/⁠*

Loading...