Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên nhanh công lược: Nam chính bệnh kiều đang hắc hoá - 25. Phòng nhỏ trong rừng (8)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-08-14 15:41:01
Lượt xem: 99

Chân phải bị bong gân đau đớn vô cùng, mỗi động tác đều đau như d.a.o cắt, mồ hôi trên người chảy xuống như thác.

 

Bạch Tuyết Nhi một mạch chạy ra rất xa, cuối cùng chịu không nổi cơn đau thấu tim ấy, không thể không dừng lại rồi dựa vào thân cây nghỉ ngơi trong chốc lát.

 

Trái tim đập nhanh tới mức như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, cô ta kịch liệt thở dốc, Bạch Tuyết Nhi ngẩng đầu nhìn bốn phía, sau đó mới tuyệt vọng phát hiện mình lạc đường.

 

Lúc nãy chạy trốn cô không hề quan sát hướng đi, trong đầu chỉ biết chạy, chạy và chạy, hiện tại cô cũng không biết bản thân đã chạy đến nơi đâu.

 

Rốt cuộc chiếc xe buýt nhỏ mà Hạ Lâm Âm nói ở nơi nào vậy?!

 

Cô ta nên đi như thế nào đây?

 

Ngay cả khóc cũng không thể khóc to.

 

Bạch Tuyết Nhi sợ hãi ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, cuộn thân mình thành một cục.

 

Đột nhiên có tiếng bước chân truyền tới, Bạch Tuyết Nhi cố gắng bưng kín miệng, ép tiếng nức nở xuống bụng, không dám phát ra âm thanh, bờ môi cắn đến mức sưng đỏ, đôi mắt trợn trừng vì sợ hãi.

 

“Đừng g.i.ế.c tao! Tao là bạn của bọn mày mà!”

 

Là người chơi khác! Vẻ sợ sệt trong mắt Bạch Tuyết Nhi chuyển sang vui mừng, cô ta từ sau thân cây chậm rãi nhìn lên phía trước, nhưng khi nhìn thấy con bù nhìn và người máy đuổi theo sau người đàn ông kia, Bạch Tuyết Nhi sợ hãi rụt người lại ngay lập tức, lùi về phía sau thân cây.

 

Con bù nhìn có thể nhảy cao và xa, còn người máy múa máy d.a.o nhọn nhanh chóng đuổi kịp người đàn ông bị thương ở chân.

 

Người đàn ông bị thương ở chân dùng quần áo băng bó qua loa, m.á.u đỏ thẫm nhuốm miếng vải thành màu đậm hơn, mồ hôi lạnh ướt đẫm mái tóc khiến cho một vài sợi rũ xuống trước mắt, tay trái và tay phải của gã đều đang cầm đồ vật, tay trái cầm cục sạc, tay phải cầm một con búp bê bằng rơm.

 

“Tao là bạn bọn mày, bọn mày không thể tổn thương tao!”

 

Người đàn ông nghiêm giọng nói, tuy rằng gã đã sức cùng lực kiệt nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh, dù ngón tay run rẩy đã bán đứng sự hèn nhát và sợ hãi trong lòng gã.

 

"Nó là bạn của anh hay anh là bạn của tôi?” Con bù nhìn và người máy đồng thời chỉ về phía đối phương, hỏi.

 

Người đàn ông khẽ đảo mắt, ánh mắt không ngừng di chuyển từ trên người con bù nhìn qua người máy: “Bọn mày đều là bạn của tao.”

 

Con bù nhìn và người máy lại đồng thời hỏi: “Nó quan trọng hay là tôi quan trọng hơn?”

 

Mồ hôi trên người túa ra liên miên, ngón tay người đàn ông càng run rẩy hơn, giọng nói cũng yếu dần: “…Đều quan trọng hết.”

 

Không gian rơi vào khoảng lặng đáng sợ, con bù nhìn và người máy cùng hỏi ra một vấn đề, tinh thần của người đàn ông cũng sắp hỏng tới nơi “Tôi đây và nó đồng thời rớt xuống nước, anh cứu ai trước?”

 

“A!” Người đàn ông la lên một tiếng, cuối cùng không thể chống đỡ mà ngồi bệt dưới đất, búp bê bằng rơm và cục sạc trong tay vứt phăng ra như củ khoai nóng.

 

Con bù nhìn nhặt búp bê bằng rơm trên đất lên, nó cắm ngón tay vào giữa bụng búp bê, lấy một nắm rơm bện bên trong ra, nhanh chóng quánh rơm vào nhau, rồi lập tức tháo bỏ, sau đó nói với người đàn ông: “Xem nè! Đây là ruột của đứa trẻ! Yên tâm đi, tôi sẽ buộc ruột của anh đẹp mắt hơn.”

 

“Kẻ lừa đảo! Anh vốn dĩ đâu phải bạn của tôi!” Giọng nói máy móc lạnh lẽo của người máy vô tình tuyên án tử hình cho người đàn ông: “Bạn của tôi chỉ có mình bạn bè là tôi thôi!”

 

Người máy dùng d.a.o nhọn đ.â.m vào n.g.ự.c người đàn ông, con bù nhìn nhào tới đào bụng người đàn ông ra, kéo phần ruột m.á.u tươi đầm đìa của người đàn ông ra từng chút.

 

“A a a…” Tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông vang vọng khắp khu rừng, vào lúc sắp c.h.ế.t kia, người đàn ông vô cùng hối hận tại sao mình lại muốn lấy tận hai vật phẩm.

 

Nghe được tiếng kêu đau đớn của người đàn ông, hàm răng Bạch Tuyết Nhi run cầm cập, cả người run như cái sàn.

 

“Không phát hiện ra mình, không phát hiện ra mình, không phát hiện ra mình…”

 

Bạch Tuyết Nhi ở trong lòng một hồi lại một hồi mặc niệm.

 

Âm thanh kéo vật nặng vang lên…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-nhanh-cong-luoc-nam-chinh-benh-kieu-dang-hac-hoa/25-phong-nho-trong-rung-8.html.]

 

“Không phát hiện ra mình! Không phát hiện ra mình!"

Truyện được đăng tải tại MonkeyD, dưới nickname là Tịch Tịch, ủng hộ mình nhé

 

Thanh âm kéo lê kia càng lúc càng xa…

 

Không biết có phải vì lời cầu nguyện của Bạch Tuyết Nhi có tác dụng hay không, người máy và con bù nhìn đều không phát hiện ra cô ta, chúng nó kéo t.h.i t.h.ể người đàn ông rời đi.

 

Bạch Tuyết Nhi thật cẩn thận ló đầu ra nhìn thoáng qua, cách đó không xa trên mặt đất có một vết m.á.u lớn đỏ sẫm vô cùng bắt mắt, đang lúc Bạch Tuyết Nhi cảm thấy may mắn người máy và con bù nhìn đều đã rời đi, cô đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c chợt lạnh.

 

Sau đó một trận đau nhức lan rộng ra.

Bạch Tuyết Nhi cúi đầu nhìn về phía ngực, phía n.g.ự.c trống rỗng lộ ra, trái tim cô ta…

 

Bạch Tuyết Nhi ngã xuống đất, hai mắt trừng lớn, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, m.á.u tươi từ n.g.ự.c cô ta lan ra xung quanh.

 

Trong tay người sói nâng một quả tim đỏ tươi, quả tim vừa mới lấy ra khỏi cơ thể nên còn nhảy lên thình thịch thình thịch.

 

Sau cùng con mồi chạy trốn cũng bị nó bắt lấy, một con cũng không thể bỏ qua!

 

“Vợ của ta…” Người sói bước chân vừa giẫm, rời đi tại chỗ.

 

Ngoài hốc cây hình như có âm thanh lạ, trong lòng Hạ Lâm Âm hoảng hốt, là người sói sao? Là người sói sao? Sao nó về nhanh như vậy?

 

Cô nên làm gì bây giờ?

 

Hạ Lâm Âm nép thân mình vào trong góc hốc cây, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.

 

Một bóng đen nhanh chóng nhảy lên hốc cây, hơn nữa chuẩn xác nhìn thấy Hạ Lâm Âm trốn trong góc ngay lập tức.

 

Trong bóng đêm, Hạ Lâm Âm nhìn không rõ ràng, chỉ thấy một bóng đen mơ ảo đang ở tiếp cận cô, hơn nữa còn không phát ra tiếng bước chân.

 

Hạ Lâm Âm chuẩn bị phát ra âm thanh, một bàn tay nhanh chóng bịt miệng cô lại, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc của Ly Lạc: “Là tôi.”

 

Bàn tay Ly Lạc rất lạnh, lạnh giống như vừa được lấy ra từ nước đá, Hạ Lâm Âm bị bàn tay lạnh lẽo của hắn sát vào tới mức rùng mình.

 

Ly Lạc buông lỏng miệng Hạ Lâm Âm, nói với cô: “Nhắm mắt lại, ôm sát tôi.”

 

Lạc Ly cõng Hạ Lâm Âm trên lưng, Hạ Lâm Âm ghé trên lưng và cố ôm chặt cổ hắn, mặc dù cô rất muốn biết Ly Lạc định đi xuống bằng cách nào, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.

 

Sau đó cô có cảm giác mất trọng lượng, giống như ngồi trong thang máy đang rơi tự do xuống.

 

Nói thật, loại cảm giác này thật sự không khoẻ chút nào, trong lòng cô như không tìm thấy cảm giác an toàn, thế nhưng ghé vào lưng Lạc Ly lại cảm thấy yên tâm đến kỳ lạ.

 

Sau khi rơi xuống đất, Ly Lạc không buông Hạ Lâm Âm, mà vẫn cõng cô chạy nhanh trong rừng rậm.

 

Hạ Lâm Âm mở mắt, nhìn thấy hai hàng cây đang lùi về phía sau, cô mới nhận ra trước đó Ly Lạc đã nhân nhượng cô và Bạch Tuyết Nhi mà thả tốc độ chậm lại nhiều.

 

Cô hỏi: “Ly Lạc, anh là người sao?”

 

Từ trên cây cao nhảy xuống tóc tai không tổn hao gì, chạy còn nhanh hơn báo, con người thật sự có thể làm được như vậy sao?

 

“Cô đoán xem?” Ly Lạc hỏi ngược lại.

 

“Tôi không biết.” Hạ Lâm Âm lắc đầu.

 

“Cô biết mà.” Lúc nói ra ba chữ này, Ly Lạc trong thanh âm có ý cười, còn có một tia tính trẻ con cố chấp.

 

Tựa như cô thật sự biết Ly Lạc là ai.

Loading...