Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 866

Cập nhật lúc: 2024-10-11 21:27:20
Lượt xem: 20

Lục Kiến Vi ở trong phòng luyện chữ, luyện được một chút, bỗng cảm nhận được hơi thở quen thuộc.

"Bùi công tử về rồi."

Giọng nói vui mừng ngạc nhiên của Nhạc Thù truyền đến, sau đó vẫn là cách nói chuyện đặc biệt "tổn thương lẫn nhau" của Tiết Quan Hà và A Nại.

"Mấy tháng không gặp, ngươi đen đi rồi."

"Ngươi cũng không tệ, võ công cũng không tiến bộ."

"Ngươi mới không tiến bộ, chưởng quầy cũng nói ta tiến bộ không ít."

"Yêu cầu của Lục Chưởng Quầy với ngươi quá thấp, nếu là ta, ngươi nên..."

Cửa phòng lầu ba mở ra, A Nại lập tức im bặt, kéo Tiết Quan Hà đang không phục nhanh chóng ra hậu viện.

Lục Kiến Vi ghé vào lan can, nhìn thanh niên như ngọc trong viện, cười hỏi: "Tuyết rơi rồi, có ăn lẩu nhúng không?"

Bùi Tri ngửa đầu, hoa tuyết rơi xuống chân mày từ từ tan ra.

"Rất vinh hạnh."

Năm năm sau.

Mây đen như chì bao trùm bầu trời, khắp nơi đều mờ tối. Gió tây cuốn hoa tuyết như lông ngỗng nhẹ bay rơi lã chã trên đầu ngựa.

"Tuyết rơi rồi." Lục Kiến Vi nhìn phương xa, bất đắc dĩ nói: "Xem ra hôm nay không về kịp."

Bùi Tri: "Phía trước không xa có một đạo quán cũ, ở tạm một đêm?"

"Cũng được."

Hai người phóng ngựa như bay, một lát sau đã đến đạo quán.

Xung quanh bên ngoài đạo quán là vết chân lộn xộn, bên trong có vẻ đã có người."

Tiếng vó ngựa làm những người trong đạo quán chú ý, tiếng "ồn ào" vốn có bỗng biến mất.

Hai người xuống ngựa, đẩy cửa đạo quán, cánh cửa không nhúc nhích.

Bùi Tri gõ cửa, bên trong không ai đáp lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-866.html.]

Lục Kiến Vi cảm nhận được trong đạo quán có tổng cộng mười lắm người, tất cả đều là võ giả cấp bốn đến cấp năm, cũng có một võ đồ nội lực thấp kém.

Bọn họ âm thầm nín thở, không muốn mở cửa.

"Haiz, không ai mở cửa, chúng ta không vào được, chỉ có thể ngủ ngoài trời." Khóe miệng Lục Kiến Vi nửa cười, giọng nói lại rất khổ não: "Nếu như lỡ gặp phải cướp hay mãnh thú, bảo bối khó khăn lắm mới tìm được biết làm thế nào?"

Bùi Tri phối hợp ăn ý: "Hay là đi xuyên đêm đến Phong Châu, dù không vào được thành cũng có thể đến Bát Phương Khách điếm ở lại."

"Chỉ có thể như vậy."

Hai người giả vờ xoay người, cánh cửa lại cọt kẹt mở ra, một cái đầu thò ra, quan sát từ trên xuống dưới một lát, thấy hai người còn trẻ, vẻ ngoài bình thường, không thấy nội lực thì buông lỏng cảnh giác, hiện lên vẻ khinh thường.

"Hai người là ai?"

Bùi Tri: "Người qua đường."

"Này, thằng nhóc ngươi nói chuyện kiểu gì đó? Lão tử hỏi ngươi..."

"Lằng nhằng cái gì?" Một giọng nói thô lỗ ngắt lời: "Để họ vào.”

"Cạch."

Cửa viện mở ra, Lục Kiến Vi và Bùi Tri lững thững bước vào chủ viện đạo quán.

Mười mấy người trong điện cầm vũ khí đứng thành vòng tròn, trong vòng tròn có hai người, một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, một thiếu niên khác mười ba mười bốn tuổi, mặt thiếu nữ trắng bệch, toàn thân nhuốm máu, trên người thiếu niên cũng có vài vết thương đang rỉ máu.

Mười mấy người vây công hai người, thật sự khiến người ta gai mắt.

Tất cả mọi người trong điện đều nhìn kỹ "khách không mời mà đến", trừ hai thanh niên bị thương ánh mắt phức tạp, những người còn lại đều có vẻ mặt xem kịch vui.

Kẻ cầm đầu là một tên mặt thẹo, vết thẹo dài từ trán kéo dài đến ngang mắt trái, rồi xuống bên tai, vẻ mặt hung dữ, ánh mắt khinh thường.

"Vừa rồi ngoài cửa các ngươi nói bảo bối gì?"

Lục Kiến Vi nhíu mày: "Ngươi đang hỏi bọn ta sao?"

"Đừng giả ngốc." Một tiểu đệ bên cạnh tên mặt thẹo quở mắng: "Lão đại hỏi gì ngươi đáp đấy đi."

Bùi Tri giơ tay lên, chưa đợi mọi người kịp phản ứng, nội kình đã điểm trúng huyệt của hắn.

Trong điện yên lặng, chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách.

Trường kiếm của Lục Kiến Vi rút ra khỏi vỉ, mũi kiếm đặt trên cổ tên mặt thẹo, cười híp mắt nói: "Ta hỏi gì ngươi đáp nấy, nhớ chưa?"

Đứng trước uy thế của một võ vương cấp chín, giãy dụa của tên mặt thẹo không khác gì kiến càng lay cây.

Loading...