Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 60

Cập nhật lúc: 2024-10-04 05:49:54
Lượt xem: 1

Bên trong khách điếm có thêm một ít bàn ghế bằng gỗ, còn có một vài món đồ chơi nhỏ thú vị.

Cửi lửa trong phòng bếp cũng chất cao như núi.

Mọi người ai làm việc nấy, thời gian nhàn nhã trôi qua.

Hai người Ngụy Đào sau khi ăn cùng bọn họ xong thì quyết định sẽ không gọi món riêng nữa. Khách điếm chỉ có hai người bọn họ là khách, nhân số còn không nhiều bằng tiểu nhị, làm món riêng thật sự quá lãng phí, chi bằng cùng ăn chung.

Bọn họ ăn rất vui vẻ, cũng bớt cho Tiết Quan Hà không ít phiền toái.

Năm ngày qua đi, khách điếm vẫn không có khách mới như cũ.

Dùng xong cơm trưa, Nhạc Thù theo thường lệ thu dọn bàn ăn cùng Tiết Quan Hà, xoay người lơ đãng nhìn sau lưng Ngụy Liễu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

“Ngụy tỷ tỷ, ngươi bị thương?!”

Ngụy Liễu: “A?”

Mọi người đều nhìn sang, phía sau nàng quả nhiên dính một vết máu.

“Đúng là chảy m.á.u thật rồi!” Tiết Quan Hà quan tâm nói: “Nhanh chóng vào y quán trong thành xem thử!”

Hai người tuổi còn nhỏ không có kinh nghiệm, căn bản không biết xảy ra chuyện gì, ba đại nam nhân là Đào Dương Trương bá Yến Phi Tàng đều ăn ý xoay lưng không nhìn.

Lục Kiến Vi từ trong nhà bếp cởi tạp dề xuống quấn quanh hông Ngụy Liễu, che khuất vết máu, sau đó thoải mái giải thích: “Không phải bị thương đổ máu, nữ tử mỗi tháng đều tới nguyệt sự, không cần chuyện bé xé ra to.”

Nhạc Thù vẻ mặt ngây ngốc.

Tiết Quan Hà dù sao cũng lớn tuổi hơn hắn, ít nhiều biết được đôi chút, nghe vậy đỏ bừng mặt nhặt chén đũa đi thẳng vào nhà bếp.

“A Nhạc, ngươi đi đun chút nước ấm.” Lục Kiến Vi phân phó xong lại chuyển hướng sang Ngụy Liễu đang im lặng cúi đầu: “Trước ngươi theo ta lên lầu.”

Ngụy Liễu gật đầu.

Sau khi vào phòng nàng mới nhỏ giọng lên tiếng: “Ta không biết nó đột nhiên tới, làm Lục chưởng quầy chê cười rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-60.html.]

“Không có gì đáng cười.” Lục Kiến Vi nói năng bình thường: “Đây là hiện tượng sinh lý tự nhiên, ngươi có ta cũng có.”

“Nhưng vừa rồi……” Ngụy Liễu trong mắt có chút e thẹn: “Chung quanh đều là nam nhân, sư huynh ta cũng có mặt, việc này dù sao cũng bất nhã……”

Nàng ngày thường tính cách hào phóng, nhưng trong việc tư mật của nữ tử vẫn ngại ngùng mở miệng.

Thời đại này dạy dỗ nữ tử phải cảm thấy xấu hổ, bất tri bất giác nó cũng ăn sâu bén rễ vào tâm thức Ngụy Liễu.

Lục Kiến Vi không nói nhiều, chỉ dặn dò: “Chờ nước ấm tới thì tắm rửa rồi thay đổi xiêm y, mấy ngày này đừng chạm vào nước lạnh, buổi tối trước khi ngủ tốt nhất nên ngâm chân, đừng để cảm lạnh, đồ sống lạnh cay nóng cũng đừng ăn.”

Giọng nàng bình đạm, Ngụy Liễu lại có thể từ đó nghe ra được sự quan tâm không chút giả dối.

“Đa tạ Lục chưởng quầy.” Nàng buông lỏng đề phòng, lộ ra nụ cười chân thành: “Trước kia không có ai nói với ta những lời này.”

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Liễu xấu hổ hỏi nàng: “Ta không có băng nguyệt sự, Lục chưởng quầy có thể cho ta mượn dùng một ít không?”

“Ta còn vài cái mới, để ta lấy đưa ngươi.”

Lục Kiến Vi ra cửa lên lầu ba.

“Tiểu Khách, ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề.”

“Ta cũng đột nhiên nhớ tới một vấn đề.” Tiểu Khách có chút chột dạ.

Lục Kiến Vi cười to: “Không nhờ Ngụy Liễu ta thiếu chút nữa đã quên mất mình tới Khải triều sắp hai tháng tại sao vẫn chưa tới kỳ sinh lý?”

Dì cả lúc tới thì phiền toái, nhưng không tới lại vô cớ làm người ta sốt ruột

Tiểu Khách giải thích: “Kỳ sinh lý sẽ vì nhân tố môi trường mà thay đổi, ngươi tới Khải triều, thân thể chưa thích ứng, đợi qua một khoảng thời gian nữa sẽ ổn thôi.”

“Được, ta tin ngươi một lần.”

Lục Kiến Vi vào phòng mình, từ thương thành chọn một hơi mười mấy miếng băng mát mẻ thông khí.

Bản thân nàng đương nhiên không có băng nguyệt sự, cũng may hệ thống thương thành có bán thương phẩm, đồ vật cũng sạch sẽ thoải mái hơn ở Khải triều.

Theo nàng biết, băng nguyệt sự mà đại bộ phận nữ tử Khải triều dùng đơn giản chỉ là vài mảnh vải ghép may lại, ở giữa lót thêm chút vải bố và tro gỗ.

Loading...