Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Không và Bạch Nguyệt Quang Tiên Giới - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:37:16
Lượt xem: 758

“Ngươi ghen tị làm gì, người ta đã vượt qua kỳ Nguyên Anh rồi, vào trận đấu với chúng ta, chẳng phải chúng ta sẽ chế.t sao? Người ta là đến nhường chúng ta đấy.”

 

“Đúng vậy, ngươi cứ vui vẻ mà sống đi.”

 

Trong đám đông, có người ghen tị, có người đố kỵ, cũng có người không phục, điều này rõ ràng đã khiến nhiều người bực tức.

 

Trước đây, Ôn Thanh Quân cũng từng hỏi ta có muốn tham gia tiên môn thử luyện lần này không, chỉ là chơi đùa thôi không phải làm gì cả. 

 

Lúc đó ta cũng biết một số pháp thuật, nhưng nghĩ mình chưa từng nghiêm túc tu luyện, làm sao có thể dùng đặc quyền để đè bẹp người khác, nên đã từ chối. 

 

So với mặt dày, quả thật ta  không bằng Cố Ứng, hệ thống truyện pỏn này thật quá phù hợp với hắn ta, hoàn hảo đến tận cùng.

 

14.

 

Ta đăng ký xong, liền tìm một chỗ yên tĩnh trong rừng, dựng trại và nhóm lửa. 

 

Không có cách nào, đã quen ngủ trong rừng yêu quái, lúc này thực sự chưa thích nghi được với cuộc sống của con người. 

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

Ta thắc mắc tại sao Tống Phỉ lại không mở miệng nói ta từ kẻ ăn mày thoái hóa thành người rừng, sau đó nhớ lại, Tống Phỉ dường như lâu rồi không nói chuyện.

 

“Tống Phỉ?” Ta gõ nhẹ vào chiếc nhẫn.

 

Tống Phỉ không trả lời.

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

“Cũng được, khi nào muốn nói thì nói.” Ta lắc đầu, không định hỏi thêm.

 

Một lúc lâu sau, Tống Phỉ mới mở miệng, giọng nói có phần run rẩy: 

 

“Hôm nay, Thanh Hoàng tiên quân, chủ nhân có nhận ra không?”

 

Ta dừng động tác ăn lương khô. Nhận ra? 

 

Quá nhận ra.

 

Nhưng ta nghĩ đến thể chất hiện tại của Cố Ứng, là nhân vật chính của hệ thống truyện pỏn, Tống Phỉ kiếp trước c.h.ế.t sớm, nhưng là kiếm tu thiên tài, không thể chắc chắn rằng không có liên quan gì đến Cố Ứng.

 

Nghĩ đến đây, ta chỉ đơn giản đáp lại: “Nghe nói, sao vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-va-bach-nguyet-quang-tien-gioi/chuong-9.html.]

 

Giọng Tống Phỉ càng run hơn: “Không ngờ… không ngờ… có thể gặp lại người ấy, A Hoàng…”

 

Quả nhiên.

 

Ta tập trung, dồn linh lực vào chiếc nhẫn, Tống Phỉ hóa thành hình thể, xuất hiện trước mặt ta. 

 

Bình thường không nhìn thấy hắn, nhưng từ giọng nói, ta cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm kiêu ngạo của hắn và sự kiêu ngạo của một thiên tài. 

 

Nhưng bây giờ, hắn ta như người mất hồn, đôi mắt không thần sắc dần dần hiện lên ánh đỏ.

 

Kiếm tu thiên tài lừng lẫy Tống Phỉ một lần đi vào ma đạo, sa ngã thành kiếm ma, ta chỉ nghĩ rằng phần hồn còn lại này là bình thường, giờ đây mới thấy bình thường là hắn ta đã kiềm chế rất tốt.

 

Ta không nói gì, tiếp tục ăn bánh, nhưng tay trái từ từ đưa về phía chuôi kiếm. 

 

Hiện tại, ta có linh căn kim tuyệt phẩm, đã học được tám phần kiếm pháp của Tống Phỉ, cộng thêm vài pháp thuật đổi từ hệ thống, chưa chắc không có khả năng đánh một trận.

 

“…”

 

Tống Phỉ nhìn động tác của ta, không nói thêm, mà từ từ điều chỉnh hơi thở, áp chế sát ý trong mắt.

 

“Thư Linh, cô nghĩ ta sẽ ra tay với cô sao?” Giọng Tống Phỉ nghe có chút tổn thương.

 

“Tống Phỉ không tiếp tục nói sao? Người ngươi nói là A Hoàng chính là Thanh Hoàng tiên quân sao?” Tay ta vẫn đặt gần chuôi kiếm.

 

Tâm trạng của Tống Phỉ thế nào ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm liệu hắn ta có thực sự tái nhập ma đạo, gây bất lợi cho ta không. 

 

Ta với hắn ta tuy là mối quan hệ cộng sinh, đã chung sống vài năm, cũng là thầy trò, cũng là bạn bè, nhưng nếu hắn ta có liên quan đến Cố Ứng, thì chính là kẻ thù.

 

Huống chi, nếu Cố Ứng cũng là bạch nguyệt quang của hắn ta, Tống Phỉ sẽ giống như những tên cặn bã ta gặp ở kiếp trước, chỉ là c.h.ế.t sớm hơn thôi.

 

Tống Phỉ nhìn ta một lúc, cuối cùng cũng mở miệng:

 

 “Thanh Hoàng tiên quân… ta sẽ không nhận sai, người ấy và A Hoàng giống hệt nhau, người ấy… là người quan trọng nhất của ta, ban đầu chính vì cứu người ấy mà ta mới đi vào ma đạo.”

 

Đây là một câu chuyện khá sáo rỗng, Tống Phỉ và A Hoàng của hắn ta là thanh mai trúc mã, nhưng Tống Phỉ là thiên tài xuất chúng, A Hoàng lại là người anh trai yếu ớt bệnh tật, không có tư chất, nhưng từ nhỏ đã chăm sóc Tống Phỉ. 

 

Cuối cùng, khi người anh gặp nạn, Tống Phỉ đã vì cứu trúc mã mà đi vào ma đạo.

Loading...