Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên Không và Bạch Nguyệt Quang Tiên Giới - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-07 15:29:40
Lượt xem: 893

Ta lạnh lùng cười khẩy, khi ánh mắt ấm áp của Thanh Vân tiên quân nhìn qua, ta lập tức đẩy Cố Ứng vào lòng ngài ấy. 

 

Cố Ứng, lần này, đến lượt ta tiễn ngươi một đoạn đường. 

 

"Cố Ứng! Ta biết chàng ngưỡng mộ Thanh Vân tiên quân đã lâu, giờ ta chỉ là một tán tiên, không thể lỡ dở tiền đồ của chàng." 

 

Ta cao giọng nói, trong mắt đầy sự không cam lòng và tức giận: 

 

"Nhưng chàng phải nhớ: ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo! Sau này ta nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn cho chàng xem!" 

 

Nói xong, ta cũng không quan tâm hệ thống sẽ sắp xếp Cố Ứng là đàn ông thì sẽ trở thành Bạch Nguyệt Quang của Thanh Vân tiên quân như thế nào, quay người rời đi. 

 

"Đinh đinh!" 

 

Trong đầu vang lên tiếng nói vui vẻ: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành tình tiết từ hôn, nhận được bí bảo - Huyền Linh Giới." 

 

Buồn cười thật, phần thưởng này chẳng phải tốt hơn nhiều so với <Vũ điệu tuyệt thế> của hệ thống kia sao?

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

04.

 

Lúc đầu Cố Ứng dựa vào việc hy sinh ta để vào Thanh Vân Tông, nhưng hắn ta tự mình ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, luôn đứng giữa trong bảng xếp hạng đệ tử của Thanh Vân Tông, không hề nổi trội chút nào.

 

Mãi đến một lần hắn ta lạc lối trong bí cảnh, tình cờ đánh thức giới linh trong Huyền Linh Giới, tu vi mới bắt đầu tăng vọt. 

 

Tại một căn nhà bình thường ở Kim Ô Thành. 

 

Bề ngoài Huyền Linh Giới chỉ là một chiếc nhẫn ngọc bình thường, ta cắn ngón tay, nhỏ một giọt m.á.u lên Huyền Linh Giới. 

 

Tay nhỏ máu, nhẫn nhận chủ. 

 

Chiếc nhẫn bạch ngọc trông vô cùng bình thường lập tức toả ảnh sáng lấp lánh.

 

Một thanh niên trong trang phục kiếm tu xuất hiện trước mặt ta, nhìn vẻ ngoài chỉ khoảng 18 tuổi, nhưng lại có mái tóc bạc dài mềm như lụa rất nổi bật, chỉ có bóng dáng là nửa trong suốt, giống như sẽ biến mất bất cứ lúc nào. 

 

Truyền thuyết kể rằng một đêm c.h.é.m ngàn sát thủ, sau đó sa vào ma đạo, thân xác bị hủy, thần hồn tan biến - kiếm tu thiên tài, Tống Phỉ. 

 

"Các hạ chính là ân nhân cứu mạng của ta...ưm ưm ưm!?" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-va-bach-nguyet-quang-tien-gioi/chuong-2.html.]

Ta không đợi hắn ta nói hết lời, rút kiếm ra, mạnh mẽ rạch một vết sâu trên cánh tay rồi đẩy vết thương vào miệng hắn ta. 

 

"Câm miệng, uống đi." Ta lạnh lùng ra lệnh. 

 

Tống Phỉ tròn mắt kinh ngạc nhìn ta, sau đó ngoan ngoãn làm theo.

 

05.

 

Tống Phỉ cũng không khách sáo, ta bảo hắn ta uống, hắn ta liền uống m.á.u của ta như uống nước từ vòi, đến khi uống xong, thân hình vốn mờ ảo cũng trở thành thực thể. 

 

Ta lại lấy ra một túi táo đỏ, bắt đầu chậm rãi ăn. 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tống Phỉ nói: "Cô nương chính là ân nhân cứu mạng của ta..." 

 

"Đúng vậy." Ta lại ngắt lời hắn ta, đồng thời nhổ hạt táo ra, phủi tay.

 

 "Ân trọng như núi, không cần nói cảm ơn, giờ đây kiếm ma Tống Phỉ chính là con ch.ó sai vặt của ta." 

 

Tống Phỉ: ...Ủa alo? 

 

Nhìn thấy vẻ mặt đầy bối rối của hắn ta, ta cười khẽ: 

 

"Ta biết ý định của ngươi, Tống Phỉ, năm xưa ngươi bị người khác tính kế, sa vào ma đạo, kết cục thân xác bị hủy, thần hồn tan biến, ngươi để lại một tia thần thức cuối cùng trong Huyền Linh Giới này." 

 

Tống Phỉ gật đầu: "Cô nương đã biết, để báo ơn cô nương, Tống mỗ sống sẽ hiến đầu, c.h.ế.t sẽ kết cỏ ngậm vành." 

 

Ta sửa lại: "Sai rồi, là làm l.i.ế.m cẩu." 

 

Khuôn mặt trắng trẻo của Tống Phỉ đỏ bừng, hồi lâu không nói nên lời, thấy ta nhìn chằm chằm cậu ta, cuối cùng hắn ta lắp bắp nói từ kẽ răng: 

 

"Để báo ơn cô nương, Tống mỗ nguyện...nguyện...làm con ch.ó của cô nương." 

 

Ta nói: "Ta tên là Thư Linh." 

 

Tống Phỉ đáp: "Thư Linh cô nương." 

 

Ta không đáp lại lời hắn ta, chỉ tiếp tục ăn táo, đến khi ta ăn quả táo thứ ba, Tống Phỉ mới hiểu ý của ta, lần này trong mắt hắn ta lóe lên sát ý. 

 

(Truyện chỉ đăng tải trên page Nhân Sinh Như Mộng và web MonkeyD, các chỗ khác đều là ăn cắp không xin phép. Mọi người hãy đọc tại nơi được đăng tải đúng để ủng hộ nhà dịch nha)

Loading...