Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 72 : Có người muốn trộm bưu phẩm của cô

Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:57:04
Lượt xem: 116

Hiện giờ nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu, Giang Quả Nhi đã không còn ôn hòa như trước, cũng không thân thiết gọi cô một tiếng Ngọc Châu.

Cô ta chỉ đứng ở đó, giả vờ như không nhìn thấy bốn người. Mà người khác cũng hiểu được suy nghĩ của Giang Quả Nhi, dù sao vì chuyện “Chui rừng cây” bọn họ coi như đã trở mặt hoàn toàn.

Rất nhiều thanh niên trí thức từng có ấn tượng không tồi vì hình tượng Giang Quả Nhi xây dựng, sau khi thấy cô ta vừa đánh, vừa mắng chửi thô tục, đã dần dần xa cách, chỉ là nhìn mặt ngoài vẫn rất thân thiết.

Dù sao mọi người đều là người xa quê, còn phải sống cùng khu tập thể không biết đến bao giờ, điểm tốt là, ngày thường bọn họ không còn vì mấy lời của Giang Quả Nhi tùy ý chỉ trích Thịnh Ngọc Châu nữa, ngược lại cảm thấy, đều là chuyện nhỏ mà thôi.

“Chào cô, tôi tới bưu phẩm, tên Thịnh Ngọc Châu.” Thịnh Ngọc Châu cũng không thèm để ý đến đám người Giang Quả Nhi, trực tiếp bước đến mở miệng nói với nhân viên bưu điện.

Thịnh Ngọc Châu?

Nghe cái tên quen tai, nhân viên cúi đầu nhìn lướt qua sổ ghi chép của mình, ba chữ vừa viết xuống còn không phải là “Thịnh Ngọc Châu” sao?

“Cô là Thịnh Ngọc Châu à? Vừa rồi có người đã nhận bưu phẩm giúp cô rồi.” Không phải ai nhân viên bưu điện bọn họ cũng tùy tiện giao bưu phẩm cho, phải có giấy chứng nhận thân phận mới được.

“Ai? Ai lấy bưu phẩm của tôi rồi? Sao bưu điện các cô lại tùy tiện đưa bưu phẩm của tôi cho người khác như vậy?” Thịnh Ngọc Châu vừa nghe thấy thế, đã lập tức nổi giận. Con mẹ nó là đồ của co đó, bưu điện này không làm theo quy định sao?

Bị chất vấn, nhân viên bưu điện sửng sốt ngẫm lại, sau đó chỉ sang Lê Thừa Du bên cạnh: “Là anh ta, vừa rồi chính anh ta cầm thẻ học sinh mang tên Thịnh Ngọc Châu đến, tôi cho rằng…”

“Lê Thừa Du? Sao anh lại có thẻ học sinh của tôi? Anh dám trộm đồ của tôi à?” Thịnh Ngọc Châu lập tức xoay người, nổi giận chất vấn Lê Thừa Du, khốn nạn, không biết anh ta đã lấy bao nhiêu đồ của cô rồi.

“Thịnh Ngọc Châu, cô nói gì thế? Tôi trộm đồ của cô lúc nào?” Lê Thừa Du bị mắng như vậy, lửa giận lập tức bốc lên, sao Lê Thừa Du hắn có thể là loại người ấy?

“Vậy sao trong tay anh lại có thẻ học sinh của tôi? Còn trộm lấy bưu phẩm của tôi? Không phải anh muốn chiếm đồ của tôi làm của riêng chứ?” Thịnh Ngọc Châu lớn tiếng chất vấn, không sợ người khác nghe thấy những lời này.

Nhưng mà, Thịnh Ngọc Châu không sợ, không đại biểu người khác không sợ.

Ví dụ như Lê Thừa Du.

Nghe thấy Thịnh Ngọc Châu bôi nhọ bản thân, còn làm trò trước mặt công chúng, Lê Thừa Du tức giận đến mức sắc mặt chuyển thành màu đen.

“Thịnh Ngọc Châu!!!” Lê Thừa Du tức giận quát lớn.

“Trả lại thẻ học sinh, và tất cả đồ đạc giấy tờ khác, bao gồm cả bưu phẩm vừa rồi cho tôi!” Thấy Lê Thừa Du nổi giận, Thịnh Ngọc Châu không sợ hãi chút nào, ngược lại còn kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ra lệnh.

“Thịnh Ngọc Châu, cô có tư cách gì đứng đây ra lệnh cho Thừa Du? Thừa Du nhà chúng tôi chỉ muốn giúp cô, cô chẳng những không cảm tạ, còn tỏ thái độ như vậy?”

Giang Quả Nhi đứng ra, mở miệng trách cứ, vẻ mặt thất vọng nhìn Thịnh Ngọc Châu, lắc đầu giống như muốn nói “Cô đúng là loại người vô ơn”, rồi thở dài một tiếng.

Thịnh Ngọc Châu lại không muốn để ý tới loại người làm bộ làm tịch này chút nào: “Được rồi, nếu chỉ đơn thuần là giúp đỡ, tôi rất cảm kích anh, thanh niên trí thức Lê. Cảm ơn anh nhé, vậy bây giờ, có thể trả lại bưu phẩm và thẻ học sinh cho tôi chưa?”

Thịnh Ngọc Châu cảm thấy chỉ cần một câu cảm ơn là có thể giải quyết vấn đề, vậy thì không sao, cô cũng không phải loại người thích làm ầm ĩ trên đường cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-72-co-nguoi-muon-trom-buu-pham-cua-co.html.]

Khi nói câu cảm ơn, cô cong môi cười, giọng nói ngọt ngào, nhất thời khiến Lê Thừa Du hoài nghi, vừa rồi có phải mình hơi quá đáng hay không?”

Giang Quả Nhi nhìn thấy cảnh ấy, ánh mắt lại tràn đầy ghen ghét: Thịnh Ngọc Châu!!! Cô ta đang làm cái gì vậy? Quyến rũ Lê Thừa Du sao?

Tiện nhân!

Rõ ràng Lê Thừa Du đã ở bên mình rồi, sao con tiện nhân Thịnh Ngọc Châu này còn hạ tiện như vậy?

“Thịnh Ngọc Châu, nếu cô đã biết chỉ là hiểu lầm, vậy thì, nên nói lời xin lỗi với Thừa Du, vừa rồi cô còn bôi nhọ anh ấy trước mặt nhiều người như vậy…” Giang Quả Nhi tiếp tục mở miệng, làm khó Thịnh Ngọc Châu.

Vốn dĩ khuôn mặt xinh đẹp của Thịnh Ngọc Châu đang nói cười vui vẻ, nụ cười lập tức phai nhạt: “Cho nên, các người cố ý đúng không? Để tôi không lấy được bưu phẩm thuộc về mình à? Muốn độc chiếm bưu phẩm của tôi sao?”

“Đúng thế, Giang Quả Nhi Lê Thừa Du, hai người đừng quá đáng, bản thân không có lại muốn cướp đoạt bưu phẩm của Ngọc Châu chúng tôi, đúng là khinh người quá đáng mà!” Lý Yến lập tức đứng ra, chỉ vào hai người kia mắng một trận.

Giang Quả Nhi bị mắng, nhìn lướt qua chó săn trước đây của mình. Trước đây khi Lý Yến đứng bên cạnh giúp cô ta thóa mạ người khác cô ta vui vẻ bao nhiêu, bây giờ tâm trạng tồi tệ bấy nhiêu.

“Này, các cô cậu đông người như vậy, sao lại ỷ đông h.i.ế.p yếu, bắt nạt con gái thế?” Bỗng nhiên, một giọng nói đàn ông vang lên từ bên cạnh, nghe giống du côn lưu manh, không mấy tin cậy, còn xuất hiện ngay sau lưng Thịnh Ngọc Châu.

Lý Yến nhìn qua, có chút kinh ngạc, hai người đàn ông này không phải hai người từng chặn bọn họ ở tiệm cơm quốc doanh sao?

“Đàn ông bây giờ đúng là không biết xấu hổ thật, bắt nạt một cô gái, còn cướp bưu phẩm của người ta.” Tôn Ngọc Hổ lắc đầu, chỉ trích Lê Thừa Du, đồng thời cũng quay đầu sang nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.

Cố Diệp Phi

“Đồng chí, cô đừng sợ, có tôi và Văn Tu ở đây, nhất định sẽ lấy lại bưu phẩm giúp cô!” Tôn Ngọc Hổ vỗ n.g.ự.c đảm bảo.

Hồ Văn Tu đứng bên cạnh Thịnh Ngọc Châu, nhìn khuôn mặt mười phần diễm lệ gần trong gang tấc, trên khuôn mặt nho nhã nở nụ cười nhạt: “Đồng chí, lại gặp mặt rồi.”

Thịnh Ngọc Châu nhìn qua hai người bọn họ, tuy rằng cảm thấy bọn họ xen vào việc của người khác, nhưng không nói ra miệng, sau đó lại vô cùng mất kiên nhẫn nhìn về phía Lê Thừa Du.

Lúc này Lê Thừa Du cũng nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu, cả hai người đàn ông đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô cũng ở trong tầm ngắm, bọn họ là ai?

Vì sao trước đây anh ta chưa từng gặp mặt?

Hồ Văn Tu nho nhã đứng bên cạnh Thịnh Ngọc Châu xinh đẹp, khiến người nhìn có cảm giác, hai người bọn họ rất xứng đôi.

Sắc mặt Lê Thừa Du có chút quái dị, trong lòng sinh ra cảm giác không thoải mái khó hiểu, vô thức nắm chặt bưu phẩm trong tay.

“Thịnh, Ngọc Châu, bọn họ là ai thế?” Lê Thừa Du nhìn thẳng vào Hồ Văn Tu nho nhã, ngữ khí cứng đờ hỏi.

Tác giả có lời muốn nói: Trước kia tôi từng nghe qua một đoạn đối thoại: “Nếu có cô gái nào đánh em, anh sẽ giúp em đánh lại không?

Lục Dữ tỏ vẻ: Tôi sẽ đánh c.h.ế.t cô ta!

Trong lòng nam chính của chúng ta chỉ phân chia Thịnh Ngọc Châu, Lục Thu Hạo và phần còn lại, sẽ không vì Giang Quả Nhi là mà buông tha cô ta.

Loading...