Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 70 : Tiệm cơm quốc doanh

Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:52:22
Lượt xem: 75

 Cầm số tiền nóng hổi vừa tới tay, Thịnh Ngọc Châu kiến nghị mọi người cùng đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa. Cực khổ hơn hai tháng, phải tự thưởng tho bản thân một bữa chứ, người khác không quan tâm đến mình, chẳng lẽ mình cũng không tự quan tâm đến bản thân sao?

Mấy cô gái khác không muốn lãng phí như vậy, dù sao với bọn họ mà nói, một bữa ăn ở tiệm cơm quốc doanh không phải chuyện bình thường.

“Chính các cô còn không tự yêu quý bản thân, không coi mình ra gì, sao có thể mong chờ người khác để bụng?” Thịnh Ngọc Châu thở dài, nếu bọn họ không đi, vậy thôi, cô đi một mình.

Bị Thịnh Ngọc Châu xúi giục, ba người Vương Tuyết Trúc, Lâm Đào Đào và Lý Yến quay sang nhìn nhau một cái.

“Vậy… Vậy đi thôi.” Lý Yến thì thầm một câu, không ăn một bữa, thì… Thì ăn cái bánh bao thịt, cũng được nhỉ?

Nói tới bánh bao thịt, đã một tháng rồi bọn họ chưa ngửi thấy vị thịt đâu. Lần gần nhất vẫn là lần bọn họ bắt được chuột tre trên núi tháng trước, chia đều cho hơn hai mươi người trong khu tập thể, mỗi người một miếng bé tẹo, coi như nếm hương vị.

Lâm Đào Đào vẫn hơi dọ dự, nhưng người khác đều đi, nếu chỉ mình cô không đi, hình như không tốt lắm, hơn nữa bây giờ về nơi máy kéo đỗ, vẫn còn sớm…

“Vậy… Cùng đi đi…” Cùng lắm thì, cô ngồi bên cạnh, không ăn là được.

Tiệm cơm quốc doanh.

Đây là lần đầu tiên Thịnh Ngọc Châu tới nơi này. Xem ký ức của nguyên thân, chỉ như xem phim điện ảnh, không phải cô tự trải qua, ấn tượng không sâu, không nhiều cảm xúc.

Bước vào trong, cửa tiệm không nhiều khách. Cũng đúng thôi, thời buổi này mọi người đều ăn cơm ở nhà, lấy đâu ra nhiều tiền để phung phí.

Trong cửa tiệm. Trên tường treo một tấm biển lớn, bên trên viết món ăn và giá cả, không đắt cũng không rẻ.

“Người phục vụ……” Thịnh Ngọc Châu liếc mắt một cái đã nhìn trúng món thịt kho tàu, thêm một phần… Thôi, rau xanh là được rồi, một bát cơm trắng nữa là hoàn mỹ.

“Ăn gì?” Một người phụ nữ trung niên liếc mắt qua bên này, thái độ rất lạnh lùng, cảm giác không mấy thân thiện.

“Tôi muốn thịt kho tàu và cơm trắng.” Hiện giờ Thịnh Ngọc Châu chỉ muốn ăn thịt, chay mặn kết hợp gì đó không cần thiết, tối về nhà chỉ có rau xanh thôi!

Nhưng mà, sao người phục vụ này hung dữ thế nhỉ?

May mà là tiệm cơm quốc doanh, biên chế nhà nước, nếu không, sớm muộn gì tiệm cơm này cũng đóng cửa.

“Tôi… Tôi muốn ba cái… Bánh bao thịt…” Lý Yến ngửi thấy mùi hương, vẫn không nhịn được sức hấp dẫn ấy, nuốt nước miếng, cắn răng đặt mua.

“Tôi cũng muốn một phần thịt kho tàu và cơm trắng.” Vương Tuyết Trúc bán tóc được bảy mao hai phân tiền, mà một phần thịt kho tàu chỉ mới hai mao năm phân, bằng giá nửa cân thịt sống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-70-tiem-com-quoc-doanh.html.]

Cố Diệp Phi

Lâm Đào Đào nhìn giá cả xa xỉ kia, lại nhìn lướt qua ba người đi cùng, cắn răng gọi: “Tôi muốn một cái bánh bao thịt.”

Vừa rồi tóc của Lâm Đào Đào cũng bán được sáu mao tiền, chỉ là cô ấy muốn tích cóp số tiền ấy để phòng thân.

Bốn người ngồi xuống, ngoài bọn họ ra, người ngồi chỗ này không phải tới tiệm cơm xem mắt, cũng là thanh niên trí thức ở thôn khác.

“Này, Văn Tu, nhìn cô gái bên kia đi, xinh thật đấy.” Bàn bên cạnh, một cậu thanh niên chọc chọc bạn mình, hai mắt đặt trên người Thịnh Ngọc Châu, luyến tiếc thu hồi.

Người đàn ông tên Văn Tu kia bị chọc hai cái, tùy tiện “Ờ” một tiếng, không mấy tin tưởng ánh mắt bạn mình, sau đó… Không còn sau đó nữa.

“Thật đấy, thật đấy, cậu mau nhìn xem!” Thấy Hồ Văn Tu thờ ơ, bạn anh ta lại thúc giục: “Cậu nói xem, nếu tôi qua đó… Không biết cô gái kia có đối tượng hay kết hôn chưa nhỉ?”

Anh ta rất muốn bước đến kết bạn một phen, lại sợ người ta mắng mình chơi lưu manh!

“Hả?” Bị quấy rầy, Hồ Văn Tu không kiên nhẫn ngẩng đầu. Nhưng chỉ liếc mắt nhìn qua một cái, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm kia đã khiến anh ta thất thần.

Vẻ ngoài… Đúng là, rất đẹp.

“Này! Không phải chứ, cậu cũng có lúc nhìn thất thần à? Cậu nói xem, tôi có nên qua đó nói vài câu không?” Tôn Ngọc Hổ vẫn ôm ý đồ làm quen, vỗ vai bạn mình, lại phát hiện ra Hồ Văn Tu cũng đang thất thần nhìn người đẹp.

Ha ha ha……

Người đàn ông tên Hồ Văn Tu kia, dáng vẻ thư sinh, bề ngoài nho nhã, khi bị vỗ tỉnh, ý thức được bản thân vừa thất lễ, vội vàng thu hồi ánh mắt.

“Cậu đừng qua đó dọa người ta.” Vừa nhìn là biết, thằng nhóc Tôn Ngọc Hổ này không phải người đáng tin rồi.

……

“Ngọc Châu, tôi phát hiện ra, hình như có người đang nhìn cô đó.” Cảm nhận được có ánh mắt đang chăm chú nhìn qua bên này, Lý Yến quay đầu lại, phát hiện ra hai người đàn ông bàn bên cạnh, lập tức hiểu ra.

Lý Yến đương nhiên tự hiểu lấy mình rồi, trong bốn người bọn họ, đẹp nhất chính là Thịnh Ngọc Châu, đừng nói bốn người, cả khu tập thể thanh niên trí thức cộng lại đều không có ai đẹp bằng Thịnh Ngọc Châu.

Trước kia Lý Yến là tay sai của Giang Quả Nhi, sau khi từ fan biến thành antifan, lập tức quay đầu ủng hộ Thịnh Ngọc Châu. Đáng tiếc, Thịnh Ngọc Châu không cần cô ta.

Sau chuyện lần trước, khiến Lý Yến cảm thấy mình bị cô lập ở khu tập thể, cũng phát hiện ra, ngoài bản thân bị cô lập, cũng chỉ có Thịnh Ngọc Châu là không bạn không bè, nên vẫn luôn muốn tiếp cận Thịnh Ngọc Châu, nhưng không được như ý.

Lý Yến biết chắc chắn là vì trước kia mình ở bên Giang Quả Nh, từng nói xấu Thịnh Ngọc Châu không ít, Thịnh Ngọc Châu mới bất mãn với mình như vậy

Có điều không sao, ưu điểm khác cô ta không có, mặt dày lại là số một.

Loading...