Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 52

Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:33:55
Lượt xem: 75

Thịnh Ngọc Châu về khu tập thể thanh niên trí thức, đầu tiên là rửa sạch mấy quả mận dại…A, siêu cấp chua, còn đắng nữa…

Thịnh Ngọc Châu nhe răng trợn mắt, lại móc ra loại trái cây còn lại. Cô là công chúa xinh đẹp kiên cường, cô muốn bổ sung vitamin, tuy rằng Thịnh Ngọc Châu đã quên mất vitamin là thứ gì, nhưng cô vẫn biết cơ thể con người cần đến nó.

Ừm, hơi chua, nhưng vẫn ăn được.

Lại ăn thêm quả nữa, a… Sao lại chua như vậy?

Hai quả cùng cây, cùng một cành luôn, sao hương vị không thể thống nhất một chút? Chua chua ngọt ngọt không tốt hơn à?

Cô dũng cảm ăn thêm một quả, sau đó quyết định bỏ qua một bên, vẫn nên ăn cơm trước đã.

Không thể không nói, Giang Quả Nhi kia cũng có không ít ưu điểm, món cháo cô ta nấu cũng ăn được.

Mấy thanh niên trí thức có quan hệ tốt với Giagn Quả Nhi như Trần Xuân hoa, đã vào bếp giúp đỡ rồi.

“Thanh niên trí thức Thịnh, thứ này cô hái về à? Tôi nếm thử được không?” Lâm Đào Đào ngồi bên cạnh, cũng đang chơ ăn cơm, nhìn bó quất hồng bì kia, hơi muốn nếm thử hương vị.

Cũng vì dạo gần đây tính tình Thịnh Ngọc Châu đã tốt hơn trước rất nhiều, không còn nhìn ai cũng ra tình địch như trước, còn bởi vì có quan hệ với Vương Tuyết Trúc, nên mọi người đã thân thiết với cô hơn chút.

“Đương nhiên là được rồi, còn có mận dại nữa đó, các cô cũng nếm thử xem.” Thịnh Ngọc Châu vô cùng nhiệt tình hiếu khách, dù sao cũng không thể lãng phí trái cây dại mình vất vả hái về, vứt đi quá đáng tiếc.

Hơn nữa, vị chua cũng khá dễ ăn, mọi người chia sẻ với nhau, vậy mới gọi là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu.

Lần đầu tiên thấy Thịnh Ngọc Châu hiếu khách như vậy, thanh niên trí thức khác đều sợ ngây người, đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, sau đó cũng nể tình cầm lấy vài quả, đưa lên miệng cắn.

Chỉ một giây sau, sắc mặt bọn họ đã trở nên vặn vẹo.

Sao lại chua như vậy?

Quá khó ăn… A a a a a!!!

Hình như bọn họ đã hiểu, vì sao đồng chí Thịnh Ngọc Châu lại nhiệt tình hiếu khách như vậy rồi, nhưng… Nhìn khuôn mặt diễm lệ đang cười tươi như hoa, khách sáo thân thiết nói chuyện phiếm đùa giỡn với bọn họ kia, trước mặt nhiều người, bọn họ thật sự không thể nói ra câu chán ghét nào.

Người vừa bị lừa, thường thích lừa người khác. Bởi vậy ngay sau đó, người mới nếm thử cũng bắt đầu nhiệt tình mời người bên cạnh, còn nói đám quả dại này là do thanh niên trí thức Thịnh cực khổ hái từ trên núi mang về.

Lời này vừa nói ra, không biết có phải bọn họ hiểu lầm là Thịnh Ngọc Châu cố ý hái về cho bọn họ hay không, tất cả đều nể tình ăn một quả.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn nhiều năm, đã biết mận dại trong thôn hương vị thế nào, cũng nể tình nếm thử, coi như hy sinh vì đoàn kết tập thể đi…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-52.html.]

Nhìn thanh niên trí thức nhe răng trợn mắt vì chua, Thịnh Ngọc Châu bật cười, nhất thời, bầu không khí trở nên hòa hợp hơn trước rất nhiều, ai cũng vui vẻ trêu chọc nhau.

Lúc Giang Quả Nhi ra ngoài từ phòng bếp, trông thấy hình ảnh Thịnh Ngọc Châu nói nói cười cười với thanh niên trí thức, sắc mặt không đẹp lắm.

Có điều trước mặt nhiều người như vậy, cô ta vẫn biết che giấu biểu cảm, không lộ ra ngoài, trên mặt treo lên nụ cười dịu dàng, bảo nữ thanh niên trí thức vào bếp giúp đỡ bê cháo và đồ ăn tối nay ra ngoài.

Nhìn thấy được cảm xúc không vui trong mắt Giang Quả Nhi, tâm trạng của Thịnh Ngọc Châu càng tốt hơn, cô vui vẻ dùng cơm, chọc Giang Quả Nhi càng không thoải mái.

Tiện nhân đáng c.h.ế.t này!

Đồ ham ăn biếng làm!

Đồ ăn mình nấu, Thịnh Ngọc Châu cũng xứng ăn sao?

Tiện nhân tiện nhân tiện nhân, sao lần trước cô ta không c.h.ế.t đi!

……

Lại một ngày nữa đến, biết chân Giang Quả Nhi bị thương, hôm qua đã xin nghỉ một ngày, Triệu Kiến Quốc còn cố ý tới quan tâm vài câu.

“Thanh niên trí thức Giang, chân cô đã đỡ chút nào chưa?” Triệu Kiến Quốc tỏ thái độ như vậy, khiến người trong khu tập thể đều nhìn ra manh mối, đều đùng vẻ mặt cổ quái nhìn Giang Quả Nhi.

Thi thoảng còn có vài ánh mắt đặt trên người Lê Thừa Du, nhìn đến mức lửa giận trong lòng anh ta bốc lên ngùn ngụt.

“Ừm, đỡ hơn chút rồi, cảm ơn đã quan tâm…” Giang Quả Nhi cũng choáng váng nhìn Triệu Kiến Quốc, trong ấn tượng của cô ta, không phải người thời đại này đều rất bảo thủ sao?

Cho dù sắp kết hôn, cũng phải qua bà mối…

Tự do yêu đương cũng chỉ là yêu đương thuần khiết về mặt tinh thần, ngay cả nắm tay đối tượng của mình cũng bị mắng là đồi phong bại tục…

Cho nên, Giang Quả Nhi thật sự không nghĩ tới, Triệu Kiến Quốc còn tiếp tục chạy đến khu tập thể thanh niên trí thức, trên mặt còn lộ vẻ thẹn thùng quan tâm hỏi thăm cô ta.

“Hôm nay có đi làm không?” Dường như Triệu Kiến Quốc không phát hiện ra bầu không khí xấu hổ xung quanh Giang Quả Nhi, vẫn đứng tại chỗ mở miệng hỏi han.

“Chân tôi vẫn chưa khỏi hẳn, xin nghỉ hai ngày…” Ngày thường Giang Quả Nhi luôn xây dựng hình tượng hiền lành dịu dàng, nên không thể trực tiếp đuổi người ta đi, không thể không nhẫn nại trả lời.

“Được rồi, chúng ta nên ra ngoài làm việc thôi. Đồng chí này, anh có chuyện gì không?” Lê Thừa Du bất mãn bước đến, ngăn giữa Giang Quả Nhi và Triệu Kiến Quốc, sắc mặt có chút âm trầm.

Cố Diệp Phi

Triệu Kiến Quốc không có ấn tượng tốt nào về Lê Thừa Du, cũng không biết mắt của đám con gái trong thôn có vấn đề gì, rõ ràng là kẻ gầy yếu như con gà, vai không thể khiêng, tay không thể xách mà bọn họ đều thích, lấy về có thể làm gì?

Không phải chỉ là da trắng chút sao? Có tác dụng quái gì?

Loading...