Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 299: Phiên ngoại 5

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:37:46
Lượt xem: 81

Thôn Minh Hà.

Từ sau khi khôi phục thi đại học, thanh niên trí thức càng ngày càng ít, chỉ vài năm sau, đã không còn thanh niên trí thức nào bị cưỡng chế xuống nông thôn nữa.

Đã không bị cưỡng chế, thì còn người thành phố nào bằng lòng xuống nông thôn chịu khổ?

Đám thanh niên trí thức cũ ở thôn Minh Hà cũng lục tục thi đỗ đại học, rồi rời đi, cho dù không thi đỗ đại học, cũng đã quay về thành phố.

Trong số thanh niên trí thức đã gả hoặc đã cưới người trong thôn, chỉ có hai ba người ít ỏi thi đỗ đại học đã rời đi, số khác, không quan tâm là bị cưỡng ép hay tự nguyện đều chọn ở lại nông thôn.

Sau khi cải cách kinh tế thị trường, quốc gia cho phép cá nhân làm ăn buôn bán, có người bắt đầu mở hộ kinh doanh cá thể, bán hàng hóa như đồ ăn, thức uống, quần áo…

Cố Diệp Phi

Thịnh Ngọc Châu: Nữ thanh niên trí thức từng gây chấn động trong thôn, lấy đi không biết bao nhiêu trái tim của thiếu nam, lần đầu tiên khôi phục thi đại học đã thi đỗ đại học Thanh Hoa cũng đã trở thành quá khứ.

Nghe nói Lục Dữ dẫn em trai mình đến thủ đô tìm cô ấy, còn nhờ trưởng thôn viết giấy giới thiệu, xin nghỉ nửa tháng, kết quả là một đi không trở lại, không ai biết có phải đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì ở bên ngoài hay không.

Bởi vì như vậy, mọi người còn cảnh giác đề phòng với thế giới bên ngoài một khoảng thời gian.

Nhưng lâu dần, hình như mọi người đều đã quên.

Khi bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu lên sáu, Lục Dữ dẫn bọn nhỏ về thăm quê.

Anh định tự mình lái xe về, thêm cả Thịnh Ngọc Châu và Lục Thu Hạo, tổng cộng cũng chỉ năm người, nhưng quãng đường hơi xa xôi…

Thịnh Ngọc Châu nói, đi tàu hỏa về nhà tốt hơn, xa như vậy, lái xe dễ mệt lắm.

Nhớ tới tiếng ồn ào, mùi hôi thối trên tàu hỏa, cộng thêm nguy hiểm có thể gặp phải, Lục Dữ lại lo lắng.

“Không sao! Anh lái được!” Vì vợ vì con, mệt mỏi một chút có sao đâu? Vợ anh đẹp như vậy, con trai anh đáng yêu như vậy, A Hạo lại dễ lừa như vậy… Lỡ gặp phải đám buôn người thì phải làm sao?

Huống chi trước đây vì việc kinh doanh của mình, có những hôm anh còn cả ngày cả đêm không ngủ không nghỉ.

Thịnh Ngọc Châu không lay chuyển được ý định của Lục Dữ, đành nghe theo. May mà trước đây vì công việc cô đã thi bằng lái rồi, trên đường có thể luân phiên lái xe với Lục Dữ.

Năm bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu 4 tuổi, nhà bọn họ đã mua được xe hơi.

Bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu hưng phấn bò trên ghế sau. Sắp được đi hóng gió rồi!

Mấy năm qua Lục Thu Hạo được nuôi dạy rất khá, ngoài chăm sóc hai đứa cháu trai nhỏ ra, căn bản không phải phiền lòng chuyện gì khác. Cũng vì quan hệ với Lục Dữ mà cha mẹ Thịnh đối xử với Lục Thu Hạo rất tốt.

Sau khi bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu ra đời, khả năng vì chơi với hai thằng bé quá lâu, Lục Thu Hạo càng ngày càng trẻ con, khi biết phải về nông thôn, cậu còn bĩu môi tỏ vẻ không vui.

Nhưng mà, nhớ tới cuộc sống trước kia, cậu lại nghĩ về xem một lần, cũng không phải không được.

Dọc đường đi, Thịnh Ngọc Châu với Lục Dữ lái xe r thong thả, giống như du lịch tự túc vậy. Vốn dĩ Lục Dữ không muốn đổi lái với Thịnh Ngọc Châu, sợ cô bị mệt, nhưng lại bị một câu nói của Thịnh Ngọc Châu thu phục: “Em muốn lái xe, có phải anh không tin kỹ thuật lái xe của em không?”

Hai ngày sau.

Thôn Minh Hà.

Hiện tại trong thôn đã xuất hiện gia đình triệu phú, là mấy hộ giàu nhất trong thôn, nhưng bọn họ vẫn chưa mua nổi xe hơi, bởi vì quá đắt, còn không thực tế.

Nếu đổi sang mua máy kéo… Thì còn nghe được!

Cho nên, khi nhìn thấy một chiếc xe hơi nhỏ chậm rãi lái vào thôn mình, thôn dân đang ngồi dưới gốc cây cổ thụ ở đầu thôn buôn chuyện đều ngạc nhiên: “Xe nhà ai thế?”

“Không biết nữa, không nghe nói nhà ai mua xe? Có phải khách của nhà nào trong thôn không?”

“Lắm tiền thật đấy…”

Người trong thôn đều tò mò, ai cũng ngó đầu ra xem, đám trẻ con còn chạy đuổi theo sau xe. Sau đó bọn họ phát hiện ra xe hơi chạy về khu hẻo lánh trong thôn…

Kia chẳng phải nhà Lục Dữ sao?

Xe dừng lại, người trên xe mở cửa ra ngoài.

Hộ gia đình cách đó không xa lập tức nhìn thấy hai anh em Lục Dữ và Lục Thu Hạo đã lâu rồi không có tin tức, còn có một cô gái rất xinh đẹp, và hai cậu nhóc mập mạp đáng yêu.

“Người đó là Lục Dữ à?”

“Không thể nào? Lục Dữ phát đạt rồi sao?”

“Lục Dữ về thôn?”

Rất nhanh, tin tức này đã truyền khắp thôn. Đã qua sáu, bảy năm, nhưng người hơi lớn tuổi trong thôn đều nhớ rõ thời kỳ rung chuyển kia, cũng nhớ rõ người trong thôn đối xử với hai anh em Lục Dữ thế nào.

“Oa, đây là nơi ở trước kia của cha sao?” Bé Thịnh Chiêu tò mò nhìn xung quanh, căn nhà gạch xanh ngói đỏ, rất khác so với căn nhà hiện tại của bọn họ.

“Ừ.” Lục Dữ đáp. Sau đó quay sang nói với Thịnh Ngọc Châu: “Em với bọn nhỏ ở bên ngoài chơi một lát, anh đi quét tước thu dọn phòng ở đã.”

Lâu quá rồi không quay về, chắc chắn rất nhiều tro bụi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-299-phien-ngoai-5.html.]

“Ừ.” Thịnh Ngọc Châu không tranh việc với L Dữ, sau khi rửa mặt, cô với Lục Thu Hạo đi thu dọn nhà bếp để đun nước tắm rửa cho bọn trẻ.

Ngồi trên xe hai ngày, ai cũng bốc mùi rồi, đều phải tắm rửa.

Bận rộn cả ngày mới xong việc. Lục Dữ xách túi quà theo đi đến nhà trưởng thôn. So với khi anh rời đi, trưởng thôn đã già hơn rất nhiều. Trước đây trưởng thôn từng chiếu cố Lục Dữ, anh vẫn luôn cảm kích ông ấy.

Nhìn thấy Lục Dữ áo mũ chỉnh tề quay về, trưởng thôn không biết nên hình dung anh thể nào, nhưng vẫn nhìn ra được hiện tại Lục Dữ đã phát đạt rồi.

Ông ấy vui mừng gõ tẩu thuốc: “Về là tốt rồi, cháu không sao là được. Năm đó chú chỉ sợ cháu xảy ra chuyện…”

“Trưởng thôn, cám ơn chú đã chiếu cố cháu nhiều năm như vậy.” Anh đưa túi quà qua, là một hộp qua rất xa hoa, từ vẻ bề ngoài đã có thể nhìn ra là quà tặng rất đắt giá.

Vợ trưởng thôn vô cùng nhiệt tình, giống hệt năm đó khi anh rời đi.

“Ai da, tới là vui rồi, cần gì phải khách sáo như vậy, mau ngồi đi. Đại Phân, mau bưng trà nóng tới đây. Lần này cháu về có lâu không?” Vừa nói bà ấy vừa đánh giá hộp quà xa hoa kia. Vừa nhìn đã biết rất đáng tiền rồi.

Lục Dữ hàn huyên thêm một lát, rồi nói ra ý đồ mình đến. Bọn họ có mang theo gạo và thịt khô về, nhưng lại không có rau xanh. Anh qua đây thứ nhất là thăm hỏi, thứ hai là muốn mua thêm chút đồ ăn.

“Rau à? Không thành vấn đề, muốn hái bao nhiêu thì hái, mấy ngày ở nhà này cứ qua nhà chú mà hái rau.” Trưởng thôn vô cùng hào phóng.

Vợ trưởng thôn lén lườm ông ấy một cái, cứ qua nhà bọn họ mà hái là thế nào? Lỡ như lần này Lục Dữ về rồi không đi nữa thì sao?

Nhưng vừa nhận quà cảu người ta, vợ trưởng thôn đành tươi cười mở miệng.

“Cháu chỉ về mấy ngày thôn, dẫn hai đứa nhỏ về thăm quê.” Lục Dữ trả lời, sau đó không hàn huyên quá lâu, vợ con anh vẫn đang chờ ở nhà đó.

Đợi Lục Dữ đi khỏi, vợ trưởng thôn mới mở hộp quà xa hoa kia ra. Là một chai rượu tây xinh đẹp, chữ viết bên trên đều là tiếng Anh.

“Oa… Chắc chai rượu này đắt lắm nhìn?” Con dâu bên cạnh kinh ngạc cảm thán. Khả năng địa chủ trước đây cũng chưa từng hưởng thụ đâu. Là thứ bọn họ có thể hưởng thụ sao?

“Tôi cất đi trước! Đợi đến tết… Khụ khụ.” Vợ trưởng thôn sợ con dâu mình lóng ngóng làm vỡ, vội vàng cất đi, vẻ mặt cũng cảm khái.

“Nếu biết trước Lục Dữ sẽ có tiền đồ như vậy, tôi đã gả cháu gái nhà mẹ đẻ mình cho nó rồi.” Giọng điệu tràn đầy nuối tiếc.

“Với hoàn cảnh khi ấy, ai dám nhìn trúng?” Trưởng thôi xua tay, đừng nghĩ nữa, bà không xem ngày xưa người Lục Dữ coi trọng là ai? Là đóa hoa phú quý nhân gian đó!

Tắm xong, ăn cơm, trải chăn đệm mình mang theo, xịt nước hoa thơm ngát, một đêm ngủ ngon giấc.

Hai cậu nhóc ngủ với chú mình, cũng ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau, Thịnh Ngọc Châu dẫn hai cậu nhóc ra ngoài. Chủ yếu vì cô ở nhà quá nhàm chán, hai cậu nhóc lại nằng nặc đòi đi theo.

Cô ra ngoài, hai cậu nhóc ra ngoài, tất nhiên Lục Thu Hạo cũng đi theo bên cạnh. Lục Dữ thì ở nhà, phụ trách thu dọn nhà cửa.

Điểm đến đầu tiên của bọn họ là khu tập thể thanh niên trí thức, không phải nói là nơi đã từng là khu tập thể thanh niên trí thức mới đúng.

Hiện tại đã không còn thanh niên trí thức nào ở nơi này nữa rồi, trải qua nắng mữa, không ai tu sửa, nhà cửa đã rách tung tóe.

Trong mắt Thịnh Ngọc Châu hiện lên một tia hoài niệm, còn có chút cảm khái.

“Mẹ, trước đây mẹ thật sự sống ở nơi này sao?” Bé Lục Dạ Trường hơi khó lý giải, cậu bé ngẩng đầu dò hỏi Thịnh Ngọc Châu.

Nhà cửa rách nát như vậy, thật sự có thể ở sao? Không sợ nửa đêm mái nhà sập xuống à?

“Cho nên, Dạ Trường và A Chiêu nhà chúng ta rất hạnh phúc đó, sau này phải chăm chỉ học tập giống mẹ, mới có cuộc sống càng tốt hơn. Nếu không chỉ có thể sống trong căn nhà như vậy.” Cô xoa đầu con trai, nói.

Bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu hoảng sợ nhìn qua căn nhà cũ nát sập xệ kia, ngoan ngoãn gật đầu: “Mẹ, con hứa sẽ học hành chăm chỉ.” Bé Lục Dạ Trường và bé Thịnh Chiêu trăm miệng một lời, nghiêm túc hứa hẹn.

Trên đường, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không có gì thay đổi của Thịnh Ngọc Châu, người trong thôn đều tươi cười chào hỏi cô: “Thanh niên trí thức Thịnh, cô về đấy à?”

Năm đó, thanh niên trí thức Thịnh đi trước, bọn họ còn hỏi cô trước máy kéo, còn quay về không?

Thanh niên trí thức Thịnh nói, sẽ về!

Khi ấy, bọn họ còn thầm cười nhạo trong lòng, mấy lời này chỉ dùng để lừa gạt Lục Dữ thôi, ai ngờ, cô ấy đã quay lại thật, còn về cùng Lục Dữ, mang theo hai đứa nhỏ đáng yêu quay về.

“Đây là con trai cô à? Đáng yêu quá.”

Thịnh Ngọc Châu cười nhạt, giống hệt lời khen của đám bác gái trong khu tập thể, ngay cả ngữ điệu cũng không khác nhau tí nào.

Có lẽ vì bọn họ đã áo gấm về làng, cho nên sau khi trở về, bọn họ chưa từng mơ thấy những chuyện hắc ám trong quá khứ, chỉ có tương lai tươi sáng phía trước.

Lục Dữ nắm tay Thịnh Ngọc Châu, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Người trong thôn thì hối hận không thôi, đều phát ra lời cảm khái giống vợ trưởng thôn: “Nếu biết trước Lục Dữ sẽ thành công như vậy, năm đó tôi đã gả con gái/ cháu gái cho Lục Dữ rồi.”

Nếu vậy, tiền Lục Dữ kiếm được cũng có phần của mình, còn có thể vào thành phố, ăn căn nhà lớn…

Nghe thấy câu này, không ít người trợn mắt khinh bỉ: “Các bà thôi đi, với thái độ của các bà trước kia với Lục Dữ còn đòi kết thân? Không kết thù là may lắm rồi.”

“Nghĩ ai đến Lục Dữ cũng không từ chối sao?” Trước đây biết bao cô gái trong thôn nhìn trúng Lục Dữ, kết quả thì sao? Lục Dữ có coi trọng người nào không?

Bởi vì không phải ai cũng làm được như Thịnh Ngọc Châu, có thể vươn tay về phía Lục Dữ khi anh nghèo túng, như tiên nữ ấm áp che chở người đàn ông này. Cũng không phải ai cũng diễm lệ, quyến rũ như thanh niên trí thức Thịnh.

Loading...