Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 280: Không phải ảo giác

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:22:32
Lượt xem: 41

 Thời gian trở lại trước khi đưa Thịnh Ngọc Châu về nhà.

“Anh ơi, chị Ngọc Châu không ở lại được sao?”

Lục Thu Hạo không hiểu lắm, trước đây không phải ở cùng nhau vẫn rất vui vẻ sao?

“Không được, hiện tại nhà mình chỉ có hai phòng, em muốn cho chị Ngọc Châu ngủ dưới đất sao?” Hai căn phòng trong nhà còn là hai phòng ngăn ra từ một căn phòng lớn, vô cùng chật chội.

Cho dù không hỏi, Lục Dữ vẫn biết điều kiện gia đình Thịnh Ngọc Châu không tệ, có điên anh mới giữ Thịnh Ngọc Châu lại chịu khổ cùng mình.

“À… Vậy được rồi, anh ơi, chúng ta cùng nhau cố gắng kiếm tiền mua căn nhà lớn đi.” Nghe xong, Lục Thu Hạo đành uể oải gật đầu, trong lòng đã có mục tiêu mới.

Sau đó cậu còn lén nói với Lục Dữ: “Anh ơi, thật ra… Thật ra không cần ngày nào cũng phải ăn thịt đâu, A Hạo chịu được…”

Phải tiết kiệm!

Thấy Lục Thu Hạo hiểu chuyện như vậy, Lục Dữ vươn tay xoa đầu em trai, cũng không nói gì thêm.

Thấy hai anh em th thầm to nhỏ, Thịnh Ngọc Châu nghi ngờ nhìn qua. Cô hỏi dò Lục Thu Hạo, nhưng cậu nhóc rất kín miệng, khiến Thịnh Ngọc Châu buồn bực không thôi.

Vì không gian quá nhỏ, Thịnh Ngọc Châu muốn quấn lấy Lục Dữ cũng cảm thấy nơi này không thích hợp.

Lục Dữ cũng đã mở miệng nói đưa cô nhà, Thịnh Ngọc Châu đành phải quyến luyến rời đi, trong lòng tự nhủ, thôi biết hai anh em Lục Dữ đang ở đâu là được rồi.

Trên đường trở về, Thịnh Ngọc Châu bắt đầu dò hỏi Lục Dữ: “Lục Dữ, anh đến thủ đô từ khi nào thế? Sao không liên lạc với em? Em không biết, còn đang định gửi thư về cho anh đây.”

“Anh… Vừa tới hai ngày trước.” Bởi vì nhớ em, nên không muốn cách em quá xa.

Nửa cuối câu vì thẹn thùng nên Lục Dữ không nói ra khỏi miệng.

“Vậy vì sao không tới tìm em? Hay anh cho rằng em là loại con gái ham mộ hư vinh, yêu giàu chê nghèo?” Thịnh Ngọc Châu trừng mắt lườm anh, hai người đã đi tới hẻm nhỏ vắng người, Thịnh Ngọc Châu không kiêng nể gì bắt đầu làm nũng.

Nghe thấy câu này, Lục Dữ vội vàng giải thích: “Đương nhiên không phải vậy rồi, anh chỉ… Chỉ không muốn em bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ…”

Căn bản anh không sợ Thịnh Ngọc Châu lừa gạt mình, bởi vì như vậy cũng chứng minh anh vẫn còn giá trị lợi dụng, hơn nữa… Dù như vậy anh cũng cam tâm tình nguyện.

Cố Diệp Phi

Nhưng mà anh không nỡ để Thịnh Ngọc Châu phải chịu khổ, không nỡ để cô chịu điều tiếng bên ngoài…

Nhìn Lục Dữ lo lắng không biết phải làm sao như vậy, không biết có phải vì xa cách lâu ngày hay không, mà cô lập tức mềm lòng.

“Em không thèm để ý.” Thịnh Ngọc Châu chưa bao giờ để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ là cô mới về thành phố, chưa nghĩ ra nên nói với cha mẹ mình thế nào, hơn nữa khi ấy Lục Dữ chưa thể tới thủ đô ngay lập tức, nên mới kéo dài đến hiện tại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-280-khong-phai-ao-giac.html.]

“Anh là bạn trai em, chuyện nên làm chuyện không nên làm chúng ta đều làm cả rồi, chẳng lẽ anh vẫn chưa tin em sao?” Thịnh Ngọc Châu chống nạnh, giọng vẫn ngang ngạnh vô cùng, nhưng ngữ điệu đã dịu đi rất nhiều.

Câu nhắc nhở của Thịnh Ngọc Châu, khiến hai bên tai Lục Dữ đỏ bừng lên, ngượng ngùng đến mức nói không ra lời.

Cuối cùng, cảm xúc đan xen hóa thành bản mặt nghiêm túc: “Đừng nói chuyện lung tung.”

Thịnh Ngọc Châu nhìn Lục Dữ, vẫn tươi cười xinh đẹp như cũ. Nhớ tới căn phòng chật chội vừa rồi, Thịnh Ngọc Châu quan tâm hỏi: “Lục Dữ, anh có muốn đổi sang thuê căn phòng khác lớn hơn một chút không?”

Nếu không có tiền, thì cô có.

“Không cần, đợi anh tích cóp đủ tiền rồi mua luôn.” Nói tới quy hoạch tương lai, sắc đỏ trên mặt Lục Dữ dần dần tan đi, chỉ còn lại dáng vẻ kiên quyết.

“Em cũng có tiền.” Nhắc tới chuyện này, Thịnh Ngọc Châu vội vàng mở miệng.

“Ừ.” Lục Dữ đáp lại một tiếng, nhưng không hề có ý muốn nhận một đồng tiền nào từ tay Thịnh Ngọc Châu, ngược lại bảo Thịnh Ngọc Châu cất cho kỹ.

Khi đưa Thịnh Ngọc Châu đến trước cổng khu tập thể, Lục Dữ khng vào theo, mà đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng dáng cô: “Em về đi.”

“Anh không vào ngồi một lát à?” Nhìn ra được quyết định của Lục Dữ, Thịnh Ngọc Châu lại mời anh vào nhà thêm lần nữa: “Tới cũng tới rồi, vào ngồi chơi một lát đi.”

Lục Dữ từ chối: “Thôi, A Hạo vẫn đang ở nhà chờ anh, ở một mình thằng bé sẽ sợ hãi.”

(Lục Thu Hạo: Sợ gì cơ?)

Nghĩ đến điểm này Thịnh Ngọc Châu cũng đành thôi, trước đó cô còn chưa nói cho cha mẹ biết, nếu cha mẹ về nhà hiểu lầm lại xảy ra xung đột gì đó với Lục Dữ, chẳng phải cô sẽ là người khó xử sao?

Vì thế, đợi đến giờ cơm tối, trên bàn ăn Thịnh Ngọc Châu đã nói thẳng ra chuyện này với cha mẹ Thịnh.

Nghe cô nói ra câu này, cha mẹ Thịnh bị sặc ho khan không ngừng, phải uống một cốc nước lớn, mới bình tĩnh lại được.

Hai người đều há hốc miệng nhìn Thịnh Ngọc Châu, giống như muốn nói: Con đang nói mê sảng cái gì đó?

“Ngọc Châu, vừa rồi con… Con nói gì cơ? Hình như tai mẹ xuất hiện ảo giác rồi?” Mẹ Thịnh không tin vào tai mình, há hốc miệng hỏi lại Thịnh Ngọc Châu.

Thấy hình như cha mẹ hơi khó tiếp thu, Thịnh Ngọc Châu lại nghiêm túc lặp lại lần nữa: “Cha, mẹ, khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, con có bạn trai rồi.”

“Chuyện này…” Cuối cùng, khi Thịnh Ngọc Châu nghiêm túc nhắc lại, cha mẹ Thịnh mới chắc chắn không phải mình gặp ảo giác, mà tất cả đều là sự thật, khi xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, Thịnh Ngọc Châu đã quen một người bạn trai.

Ngọc Châu đã về nhà lâu như vậy, nhưng chưa lần nào nhắc đến chuyện mình ở nông thôn, vì sợ con gái buồn, cha mẹ Thịnh cũng cố ý tránh đi đề tài này, nhưng… Sao hôm nay đột nhiên con bé lại nhắc đến nhỉ?

“Ngọc Châu, con làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?”

Loading...