Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 277: Gặp lại (1)

Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:21:37
Lượt xem: 53

 Cũng là chuyến tàu khởi hành buổi chiều sáng hôm sau mới đến nơi, nhưng khác với Thịnh Ngọc Châu, khi Lục Dữ dẫn Lục Thu Hạo ra khỏi nhà ga, không có ai tới đón bọn họ.

Đã biết địa chỉ gia đình Thịnh Ngọc Châu, Lục Dữ hỏi thăm bảo vệ đường tới đó, có điều anh không đi thẳng tới khu nhà cô đang ở, mà đi vào khu nhà ngang nào đó cùng hướng. Trên đường, anh hỏi một bà thím đi ngang qua: “Bác gái, quanh đây có phòng nào cho thuê không?”

Khi Lục Dữ bắt đầu cố gắng tìm nơi đặt chân ở thủ đô, thì Thịnh Ngọc Châu vẫn đang bận rộn kiến tiền, sau một tháng học bù, thím Cúc vô cùng vừa lòng với gia sư Thịnh Ngọc Châu này.

Trường học của An Ca vừa tổ chức thi thử, điểm thi môn tiếng Anh của cô bé tương đối cao, hơn chín mươi điểm đó!

Nghe An Ca nói, trong lớp chỉ có mình cô ấy được hơn chín mươi điểm, những người khác đều là năm sáu mươi. Thím Cúc nghe vậy cực kỳ vui vẻ, không nhịn được đã nói lộ ra bên ngoài, khiến người trong khu tập thể đều biết.

Có gia đình nào lại không coi trọng tình hình học tập của con cái nhà mình, nhất là hiện tại đã khôi phục thi đại học, chứng minh không thể dùng biện pháp tiến cử nữa, có ai muốn tương lai con mình phải làm việc khổ nhọc đâu. Cho nên, sáng nay khi vừa mở cửa ra ngoài, Thịnh Ngọc Châu đã bị vây chặt, cả đám đều muốn nhờ Thịnh Ngọc Châu dạy kèm cho con cái nhà mình.

Nhìn đám người nói ra rả bên tai không dứt, Thịnh Ngọc Châu chỉ mỉm cười, để mặc bọn họ nói liên hồi.

Một lúc sau, có lẽ đã nhận ra Thịnh Ngọc Châu không nói gì, đều là bọn họ mở miệng. Sau phút giây trầm mặc ngắn ngủi, có người hỏi Thịnh Ngọc Châu: “Ngọc Châu, cháu xem khi nào cháu rảnh? A Kiệt nhà thím thông minh lắm, vừa dạy là hiểu ngay.”

“Hừ! Thằng nhóc A Kiệt nhà bà sao? Đừng nói dạy một lần, dù dạy mười lần cũng không học được!”

“Tiểu Hương nhà tôi mới thông minh, hơn nữa ngày nào ở nhà cũng nhắc mãi chị Ngọc Châu, rất sùng bái cháu đó…”

Nghe mãi cũng cảm thấy phiền, Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng nói: “Không biết các thím đã nghe thím Cúc nói chưa? Cháu dạy thêm có thính phí đấy! Năm đồng một tiếng!”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Thịnh Ngọc Châu lại giống như một quả ngư lôi nổ tung giữa đám người. Đám đông lập tức im bặt, đồng loạt ngẩng đầu, há hốc miệng nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.

“Gì cơ? Năm đồng? Sao mày không đi ăn cướp đi?” Một bà thím nóng tính không nhịn được cất giọng the thé. Thịnh Ngọc Châu nghĩ mình là ai chứ? Cô ta cũng xứng năm đồng sao?

Cố Diệp Phi

“Thím này, thím nói vậy là sai rồi, cướp bóc là phạm pháp đấy. Cháu là sinh viên đàng hoàng tử tế, dạy bù cho người ta phải bỏ công bỏ sức, đương nhiên phải nhận được thù lao rồi. Chẳng lẽ, các thím muốn học theo thời đại cũ, ép bức sĩ tử chân yếu tay mềm như chúng cháu sao?”

Từ trước đến nay, khi nói chuyện Thịnh Ngọc Châu chưa bao giờ biết khách sáo là gì. Lời này vừa vang lên, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

“Học theo thời đại cũ áp bức sĩ tử như các cô là thế nào? Cô chân yếu tay mềm sao? Rõ ràng là…” Có người chỉ thẳng vào Thịnh Ngọc Châu chửi ầm lên, lại bị người bên cạnh cản lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-277-gap-lai-1.html.]

“Ngọc Châu, bác gái nhìn cháu từ nhỏ tới lớn, nhắc đến tiền bạc tổn thương tình cảm quá.” Một bác gái khác khuyên bảo, hy vọng Thịnh Ngọc Châu có thể thức thời chút, đều là hàng xóm láng giềng, sao lại không biết xấu hổ đòi tiền như thế?

Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang định tới thư viện mượn sách, lại bị một đám người vây quanh đã buồn bực rồi, bây giờ bọn họ còn định dùng đạo đức bắt cóc để cô làm việc không công sao? Xin lỗi, điểm môn đạo đức của công chúa nhỏ nhà họ Thịnh này luôn rất thấp.

“Đúng đấy Ngọc Châu, Tiểu Hương nhà thím rất sùng bái cháu, cũng rất thân với An Ca, để hai đứa học cùng nhau không phải được rồi sao? Cháu chỉ tiện thể dạy luôn thôi mà.”

Thịnh Ngọc Châu nghiêng đầu hỏi: “Bác gái, có phải trưa nay nhà bác nấu thịt ăn không ạ? Vậy thì tiện thể mọi người đều đang đói, hay là trưa nay cùng đến nhà bác ăn cơm luôn nhé?”

Nghe thấy câu này, sắc mặt bà thím kia lập đen xì, miệng từ chối theo bản năng: “Không được.”

Những người khác:...

“Nhìn xem, đến bác cũng biết là không được. Ai, cháu cũng hiểu mà, dù sao có ai lại thích chịu thiệt chứ. Thôi thế này nhé, nếu các thím các bác có nhu cầu như vậy, cháu có thể giới thiệu cho các thím bạn học của cháu ở trường Thanh Hoa, bọn họ đều rất lợi hại đó!”

Không phải đám phụ nữ trong khu tập thể này không có tiền, đơn giản vì bọn họ keo kiệt mà thôi.

Nghe Thịnh Ngọc Châu nói vậy, sắc mặt đám phụ nữ kia lập tức sa sầm xuống. Hừ! Nói kiểu gì vậy? Thứ bọn họ muốn là thứ tốt nhất, thuê gia sư giá rẻ khác nào tự làm xấu mặt mình?

“Được rồi, cháu còn có việc phải làm, chào các thím nhé.” Khi bọn họ đang do dự, Thịnh Ngọc Châu nhanh chóng vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Đám phụ nữ kia muốn ngăn Thịnh Ngọc Châu lại, nhưng mà gọi “Này này” hai tiếng, chẳng những bước chân Thịnh Ngọc Châu không dừng lại, mà cô càng bước nhanh hơn.

Bởi vì hành vi “Giật tiền” của Thịnh Ngọc Châu, trong mắt đám người kia cô lại biến thành kẻ hám giàu, không đủ chất phác rồi. Sau khi về, có người lập tức răn dạy con trai mình, nhìn Thịnh Ngọc Châu kia xem, hám tiền như vậy sao xứng làm con dâu cái nhà này?

Vừa nhìn đã biết không phải loại đứng đắn rồi.

Đương nhiên còn một lý do quan trọng khác khiến bọn họ lo lắng, Thịnh Ngọc Châu hám tiền như vậy, nếu gả qua đây, chắc chắn sẽ đòi rất nhiều tiền lễ hỏi nhỉ? Sao bọn họ đành lòng…

Nghe mẹ mình nói vậy, đám con trai lại cho rằng Thịnh Ngọc Châu như vậy rất tốt, rất có đầu óc kinh tế, không hổ là sinh viên Thanh Hoa, biết kiếm tiền tương lai không lo c.h.ế.t đói.

Đáng tiếc, suy nghĩ của bọn họ không hề ảnh hưởng đến Thịnh Ngọc Châu chút nào. Cô vẫn đang tung tăng đi đến thư viện, chuẩn bị làm phong phú bản thân.

Trong trường học như Thanh Hoa, chỗ nào cũng có người tài giỏi, ban đầu khả năng cô sẽ chiếm được ưu thế, nhưng nếu không cố gắng phấn đấu, cô sẽ bị dòng chảy của thời đại nhấn chìm.

Loading...