Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 258: Đánh nhau

Cập nhật lúc: 2024-09-17 10:19:12
Lượt xem: 26

Trên đường ngồi máy kéo về nhà, hình như Lục Thu Hạo mới nhận ra điểm không thích hợp, cậu nhìn trái nhìn phải, lúc này mới biết chị Ngọc Châu đã đi học rồi.

Từ hơn một năm trước, sau khi Thịnh Ngọc Châu dọn từ khu tập thể thanh niên trí thức đến nhà họ Lục bọn họ, ba người vẫn luôn ở bên nhau, trừ khi anh trai với chị Ngọc Châu ra ngoài làm việc, nhưng Lục Thu Hạo biết bọn họ sẽ về nhà.

Bây giờ…

Lục Thu Hạo bắt đầu không quen, muốn mở miệng nói chuyện với anh trai, nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Dữ, Lục Thu Hạo lại phát hiện ra hình như anh trai rất không vui.

“Anh.” Cậu vươn tay kéo góc áo Lục Dữ, hiện tại cậu đã không còn yếu đuối và trầm mặc như trước kia rồi, sau khi có Thịnh Ngọc Châu ở bên cạnh, dần dần cậu đã trở nên hoạt bát hơn.

“Sao anh không vui thế? Chị Ngọc Châu nói, chị ấy sẽ quay lại.” Lục Thu Hạo nhớ rõ trước khi đi Thịnh Ngọc Châu nói với cậu rất nhiều, nói hai anh em bọn họ có thể đi tìm chị ấy, chị Ngọc Châu cũng sẽ quay về tìm bọn họ.

Tất nhiên không phải trong lòng Lục Dữ chứa toàn hắc ám, mà vẫn cất giấu chờ mong và hy vọng, đúng vậy, cô ấy sẽ quay về, nếu không quay về, anh sẽ đến thủ đô tìm cô ấy.

“Ừ.” Ý thức được bản thân không nên lộ ra cảm xúc sa sút trước mặt em trai, Lục Dữ mở miệng nói: “Xin lỗi, đã hứa sẽ đưa em đi dạo mà chưa đi được.”

Lục Thu Hạo vô cùng biết để ý đến cảm xúc của người khác, thấy anh trai không vui, cậu không nằng nặc đòi anh trai dắt mình đi chơi nữa.

“Không sao đâu anh.” Lục Thu Hạo càng hiểu chuyện, Lục Dữ càng thương tiếc.

Sau khi Thịnh Ngọc Châu rời đi, hai anh em Lục Dữ và Lục Thu Hạo vô cùng không quen, mới qua hai ngày, Lục Thu Hạo đã cảm thấy trong nhà trống vắng khiến cậu không muốn ở mãi trong nhà nữa, cậu muốn ra ngoài đi dạo.

“Này! Thằng ngốc! Nghe nói thanh niên trí thức Thịnh đã vứt bỏ anh trai mày quay về thành phố rồi à?” Đám trẻ con trong thôn nghe tin từ miệng người lớn trong nhà kiêu ngạo chạy đến châm chọc Lục Thu Hạo.

Bọn trẻ hất hàm, dáng vẻ vô cùng kiêu căng, đứa trẻ nào trong thôn cũng chán ghét Lục Thu Hạo ngốc nghếch.

Nhìn đám trẻ con chạy đến cản đường mình, Lục Thu Hạo nhăn mặt, nghiêm túc phản bác: “Không phải thế, chị Ngọc Châu chỉ đi học thôi, còn lâu mới vứt bỏ anh em tôi!”

“Hừ, còn nói không phải! Chị ấy về thành phố không cần anh em mày rồi, chắc chắn vì mày là thằng ngốc, nên ghét bỏ mày!” Đứa trẻ nghịch ngợm cười nhạo Lục Thu Hạo.

Lục Thu Hạo tức giận nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đấm, mặt cũng đỏ lên: “Chị Ngọc Châu sẽ không vứt bỏ anh em tao! Chúng mày nói láo!”

Cố Diệp Phi

“Ha ha ha, đúng là thằng ngốc!”

“Mày khóc nữa đi! Chị ấy vứt bỏ anh em mày rồi, không cần anh em mày nữa!”

Lục Thu Hạo càng tức giận, bọn trẻ con càng vui.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-258-danh-nhau.html.]

Lúc này, Lục Dữ đang múc nước ở giếng nước trong thôn. Đột nhiên anh nghe thấy có người gọi mình: “Lục Dữ, em trai cậu đang đánh nhau với người ta kìa!”

Thùng nước trong tay Lục Dữ cũng bị ném qua một bên, anh nhớ rõ trước đây đã dạy dỗ đám trẻ con trong thôn một trận, khiến bọn trẻ không dám bắt nạt Lục Thu Hạo nữa rồi, sao bây giờ lại…

Ánh mắt Lục Dữ trở nên u ám, Lục Thu Hạo chính là người quan trọng nhất trong lòng anh, cũng quan trọng như Thịnh Ngọc Châu vậy.

Khi gia đình xảy ra chuyện, anh vẫn đang tuổi thiếu niên, em trai chính là động lực sống của anh, nếu A Hạo nhà anh xảy ra chuyện, anh sẽ g.i.ế.c hết bọn họ!

Nhưng mà, khi Lục Dữ tới nơi xảy ra chuyện, nhìn cảnh tượng trước mặt, bước chân anh trở nên ngập ngừng, bởi… Kẻ đang đánh người là em trai nhà mình.

Tuy Lục Thu Hạo cũng bị ánh vài cái, nhưng rõ ràng mấy đứa trẻ kia bị đánh đau hơn. Anh nên bước qua đó, kéo Lục Thu Hạo lại, ngăn cản đôi bên.

Đám trẻ con kia cũng bị cha mẹ vừa chạy đến kéo về, khi nhìn thấy vết thương trên người con mình, bọn họ lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào mặt hai anh em Lục Dữ, chửi ầm lên.

“Con mẹ mày! Thằng ngốc này, mày dám đánh con trai tao à? Có phải mày muốn c.h.ế.t rồi không?”

“Con nhà địa chủ có khác, mới mấy tuổi đã biết đánh người rồi, sau này lớn lên thể nào cũng thành tội phạm!”

“Trước đây nên ném bọn họ đến nông trường Tây Bắc cải tạo mới đúng, không hiểu trưởng thôn giữ bọn họ lại làm gì?”

Đám người chửi mắng liên hồi, chửi từ thành phần gia đình đến nguyền rủa hai anh em, giọng nói tràn đầy thành kiến.

“A Hạo, sao lại đánh nhau với người ta?” Lục Dữ không để ý đến lời mắng của đám phụ nữ kia, anh nhìn thẳng về phía Lục Thu Hạo.

Một bên mắt của Lục Thu Hạo đỏ bừng vì bị đánh, nghe thấy anh trai hỏi như vậy, nước mắt không nhịn được lập tức tuôn rơi.

“Hu hu hu… Anh ơi, bọn nó nói, chị Ngọc Châu vứt bỏ chúng ta vì A Hạo ngốc, hu hu hu…”

“Anh ơi… Chị Ngọc Châu sẽ không vứt bỏ chúng ta, đúng không?”

Lục Thu Hạo không hiểu về đạo lý đối nhân xử thế, chỉ biết Thịnh Ngọc Châu rất tốt, bọn họ là người một nhà.

Lục Thu Hạo vừa nói ra câu này, tiếng mắng chửi của mấy bà thím xung quanh lập tức im bặt. Bọn họ quay sang nhìn nhau… Chuyện đó không phải chuyện mọi người đều tự hiểu trong lòng à? Sao… Sao lại chạy tới lắm miệng trước mặt Lục Dữ?

Sát khí ngưng tụ trong mắt Lục Dữ, anh đảo mắt nhìn về phía đám người kia. Bị ánh mắt âm u ấy quét qua, cả đám đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Loading...