Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 187: Kiêu ngạo chút mới đáng yêu

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:34:15
Lượt xem: 32

Thịnh Ngọc Châu không đáp lời, giao quyền tha thứ cho Lục Thu Hạo.

Lục Thu Hạo hơi mờ mịt vô thố, vì cậu chưa từng xử lý chuyện kiểu này bao giờ nên không biết xử lý thế nào. Cậu ngẩng đầu, đặt ánh mắt xin giúp đỡ trên người Thịnh Ngọc Châu, giống như muốn nói: Chị Ngọc Châu, phải làm sao bây giờ?

“Vậy A Hạo nhà chúng ta nghĩ thế nào? Muốn tha thứ cho bọn họ không?” Thịnh Ngọc Châu nhẹ nhàng hỏi, không hề đứng ra quyết định thay Lục Thu Hạo, để Lục Thu Hạo chậm rãi suy nghĩ.

Đám trẻ con bị dọa sợ kia vân vê góc áo mình, hơi căng thẳng nhìn Lục Thu Hạo.

Lục Thu Hạo nghiêm túc nhìn lướt qua đám trẻ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Ngọc Châu.

Thịnh Ngọc Châu tiếp tục dỗ cậu: “Em thích thế nào cũng được, em nói thế nào thì là thế nấy.”

Thịnh Ngọc Châu vừa nói ra lời này, đám trẻ nghịch ngợm lập tức sốt ruột vội vàng nói với Lục Thu Hạo: “Lục, Lục… Bọn tao… Bọn tớ không cố ý, sau này bọn tớ sẽ chơi với cậu…”

Trong lúc nhất thời, bọn họ không nhớ ra được tên của Lục Thu Hạo, nhưng lại cảm thấy… Thật ra nếu nhìn kỹ thì Lục Thu Hạo không hề giống kẻ ngốc mà mẹ bọn họ thường nói.

Vẻ bề ngoài còn… Còn không xấu lắm, chỉ là mẹ… Mẹ nói cậu ấy là kẻ ngốc, sẽ đánh người, nên bọn họ mới ra tay trước, mới không chơi với cậu ấy…

Nghe đám trẻ nghịch ngợm thi nhau xin lỗi mình, Lục Thu Hạo không biết phải làm sao, bởi vì từ trước đến nay cậu chưa từng được đối xử như vậy.

“Tôi… Tôi không thèm chơi với các cậu!” Lục Thu Hạo hừ một tiếng, sau đó xoay người chạy về phía nhà mình. Trong khoảnh khắc cậu ấy xoay người lại, Thịnh Ngọc Châu trông thấy rõ ràng, hình như Lục Thu Hạo sắp khóc, hai mắt cậu đã đỏ ửng, vội vàng chạy đi như rất đau lòng. Thịnh Ngọc Châu thấy vậy lập tức đuổi theo.

Đám trẻ con nghịch ngợm đều sững sờ ngây dại vì hành động của hai người. Bọn trẻ nhìn nhau vài lần, đều hoảng sợ.

Phải làm sao bây giờ? Như vậy, như vậy có tính là đã tha thứ cho bọn họ hay không?

Hay là về sau bọn họ lại tiếp tục xui xẻo?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-187-kieu-ngao-chut-moi-dang-yeu.html.]

Được rồi, nếu Lục Thu Hạo không thích chơi với bọn họ, vậy thì bọn họ tự chơi với nhau.

Hôm nay bọn trẻ định chơi trò bắt Hán gian, bọn họ là cán bộ đội giải phóng ưu tú, nghe nói bộ đội có đại bác, tuy rằng đã quên nghe ai nói, nhưng bọn họ cũng muốn có… Hiện tại đang mùa nước cạn, bọn trẻ rủ nhau tới bờ sông đào bùn lên, nặn thành đại pháo, sau đó ném nhau. Chơi một lúc, người đứa nào đứa nấy đều bùn đất, dáng vẻ này về nhà chắc chắn lại no đòn.

Dự đoán không hề sai, đợi bọn họ về đến nhà, trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của bọn họ, người mẹ hiền hôm qua vừa bênh vực vì con mình bị cha đánh một trận lập tức nổi điên, với lấy roi trúc bên cạnh đánh qua.

Bị đánh mấy roi, đám trẻ bắt đầu mất lòng tin vào cuộc sống. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ thật sự đến lúc bọn họ xui xẻo rồi sao?

……

Thịnh Ngọc Châu đuổi theo Lục Thu Hạo, vô cùng lo lắng cho cậu ấy. Với cô mà nói, đầu óc cậu bé đáng yêu này chỉ như đứa nhóc sáu tuổi, tuy rằng cao lớn nhưng vẫn là một đứa trẻ.

“A Hạo đừng khóc, bọn họ đều là người xấu, chúng ta không thèm chơi với bọn họ.” Thịnh Ngọc Châu vội vàng mở miệng dỗ dành, đồng thời cô cũng cảm thấy hiện tại mình dịu dàng lương thiện quá rồi, nếu như trước kia, còn lâu cô mới để ý đến.

Lục Thu Hạo đã chạy về nhà, vẫn đang sụt sịt, nghe thấy Thịnh Ngọc Châu nói như vậy, cậu ngước mắt lên, hai mắt vẫn đang đỏ ửng, nhìn qua vô cùng ấm ức: “Thật, thật không?”

Trước kia Lục Thu Hạo rất tự ti, dù Lục Dữ sẽ báo thù giúp cậu, nhưng dù sao Lục Dữ vẫn là đàn ông, đối với tâm trí trẻ con không được tinh tế như phụ nữ, không biết Lục Thu Hạo trầm mặc ít lời vì chướng ngại tâm lý, cho rằng cậu ấy cũng ít nói giống mình.

Sau khi Thịnh Ngọc Châu tới, được những lời khen ngợi của cô cổ vũ khích lệ, tâm lý tự ti, khổ sở đã bắt đầu dần dần tốt lên.

Cố Diệp Phi

“Đương nhiên rồi, A Hạo của chúng ta đáng yêu như vậy cơ mà, A Hạo nhà chúng ta giỏi nhất!” Thịnh Ngọc Châu khẽ xoa đầu Lục Thu Hạo, cũng biết Lục Thu Hạo biến thành như vậy đều do người trong thôn: “Đám trẻ nghịch ngợm kia, căn bản không xứng chơi cùng A Hạo nhà chúng ta.”

“Vâng.” Lục Thu Hạo gật đầu thật mạnh, khuôn mặt non nớt sáng lên như nhiễm ánh mặt trời, A Hạo đáng yêu nhất, A Hạo giỏi nhất, A Hạo không thèm chơi với bọn họ…

Được Thịnh Ngọc Châu dỗ dành, trong lòng lại tự dỗ dành bản thân, rất nhanh Lục Thu Hạo đã lấy lại tinh thần, muốn nấu cơm với chị Ngọc Châu chờ anh trai về.

Thấy Lục Thu Hạo tự dỗ bản thân nhanh như vậy, Thịnh Ngọc Châu bật cười. Nếu không phải do thời đại này hà khắc, khả năng Lục Thu Hạo vẫn là cậu bé đáng yêu người người yêu thích.

“Được thôi.” Thịnh Ngọc Châu gật đầu.

Loading...