Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 176: Chênh lệch quá lớn

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:26:31
Lượt xem: 39

Nếu là lúc khác, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý để một người đàn ông vào phòng, nhưng mà vừa rồi quá sốc khi biết tin Thịnh Ngọc Châu gả cho người trong thôn chứ không phải được về thành phố, chênh lệch lớn như vậy khiến bọn họ cảm thấy Thịnh Ngọc Châu đáng thương, một cái tủ sắt thôi mà, ừ thì… Cũng được.

Thịnh Ngọc Châu đã sắp gả cho người trong thôn rồi, tương lai sẽ là dân quê, chỉ sợ vĩnh viễn không có cơ hội về thành phố…

Chậc!

“Vậy bảo Lục Dữ vào đi, dù sao cũng không có gì không thể xem.” Liễu Thải mang dáng vẻ vui sướng khi người ta gặp họa, đáp lời. Cho dù nhà cô ta nghèo thật, nhưng tiêu chuẩn vẫn rất cao, cho rằng mình là người thành phố, từ khi sinh ra đã cao quý hơn dân quê rồi.

Thấy hiện giờ Thịnh Ngọc Châu “Đắm mình trong trụy lạc” như vậy, trong lòng Liễu Thải thầm chê cười!

“Cũng được… Có điều, cô thật sự định gả cho Lục Dữ à? Muốn chuyển tới nhà anh ta ở?” Lý Yến vẫn hơi lo lắng cho Thịnh Ngọc Châu, cảm thấy Thịnh Ngọc Châu không nên thân thiết với người trong thôn như vậy.

Lục Dữ kia, sao có thể xứng đôi với Thịnh Ngọc Châu?

“Ừ, chiếc tủ này do Lục Dữ cố ý làm cho tôi, vậy tôi bảo Lục Dữ vào nhé, yên tâm, rất nhanh thôi! Tuyệt đối không gây rắc rối cho các cô.” Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ lần trước Lê Thừa Du cũng từng vào một lần, xem ra cũng không phải quá khắt khe nhỉ?

Cô nhớ tới thời đại học, chẳng phải sinh viên mới nhập học và sinh viên đã tốt nghiệp đều có người lớn trong nhà đi cùng thu dọn đồ đạc giúp sao?

“Tôi không đồng ý, phòng này là phòng nữ thanh niên trí thức ở, sao có thể để đàn ông con trai vào phòng?” La Linh ở phía bên kia bất mãn phản bác, nói thế nào cũng không chịu cho một người đàn ông vào phòng, hơn nữa Lục Dữ kia còn là đồ xúi quẩy nhà địa chủ,

“Đúng đấy, tôi cũng không đồng ý.” Trần Xuân Hoa cũng từ chối, còn làm khó Thịnh Ngọc Châu: “Hoặc là cô tự mình xử lý, hoặc là đừng mang theo.”

Thịnh Ngọc Châu mím môi, nhìn hai kẻ làm khó mình trước mắt, Lý Yến bên cạnh thấy hai người kia quá đáng như thế, tức giận vỗ ngực: “Ngọc Châu, tôi giúp cô!”

Chẳng phải chỉ là đinh ốc sao, có gì khó đâu.

Nói xong lời này, Lý Yến còn lạnh lùng hừ một tiếng với La Linh ở phía bên kia.

Cố Diệp Phi

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-176-chenh-lech-qua-lon.html.]

Bị hừ một tiếng khinh bỉ, La Linh cũng lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, đặc biệt là nhằm vào Thịnh Ngọc Châu, một người con gái có tiền có ăn có uống, vẻ ngoài còn xinh đẹp, vậy mà lại coi trọng một thằng nhãi nông thôn, đúng là lãng phí sự ưu ái của ông trời dành cho cô ấy.

Thịnh Ngọc Châu không để ý đến La Linh, mà hưng phấn ra ngoài tìm dụng cụ vặn đinh ốc, đồng thời bảo Lục Dữ khiêng hai bao tải mình vừa thu dọn xong kia về nhà trước.

Lục Dữ nhìn lướt qua Thịnh Ngọc Châu đang cầm hai bao tải ra ngoài, bảo mình mang về nhà trước, cho rằng cô vẫn còn đồ đạc phải thu dọn, cũng ngoan ngoãn nghe lời, không hề cảm thấy phiền toái hay vất vả, đi thêm vài chuyến cũng không vấn đề gì.

Nữ thanh niên trí thức đã biết Thịnh Ngọc Châu định dọn tới nhà Lục Dữ ở, nhưng nam thanh niên trí thức vẫn chưa biết, khi nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu cầm hai tải đồ lớn ra đưa cho Lục Dữ, còn lộ vẻ kinh ngạc, cô ấy làm gì vậy?

Trước đây Thịnh Ngọc Châu đưa lương thực cho Lục Dữ bọn họ còn không để ý, nhưng mà hiện tại… Cô ấy định đưa tất cả gia sản của mình cho Lục Dữ sao?

“Thanh niên trí thức Thịnh, cô làm gì thế…” Bọn họ không hỏi Lục Dữ, mà nghi hoặc nhìn Thịnh Ngọc Châu, mở miệng hỏi thăm.

Thịnh Ngọc Châu hé môi cười nhạt, không nói gì, mà mang dụng cụ cạy đinh ốc vào phòng ký túc xá nữ, giao cho Lý Yến, cô đã thu dọn xong tất cả đồ đạc, chỉ còn cái này.

Chiếc hộp sắt này do Lục Dữ vất vả làm riêng cho cô, Thịnh Ngọc Châu không muốn lãng phí như vậy. Sau khi giao đồ cho Lý Yến, cô ngồi xổm bên cạnh, nhìn Lý Yến nhanh nhẹn thuần thục tháo đinh ốc, mặt Thịnh Ngọc Châu đầy kinh ngạc: “Lý Yến, không ngờ cô lại lợi hại như vậy.”

Lý Yến hơi ngượng, lại hơi kiêu ngạo nâng cằm lên: “Chứ còn sao nữa, cô cho rằng tôi rất vụng về sao?”

Cô ta đâu phải loại con nhà giàu mười ngón tay không chạm nước như Thịnh Ngọc Châu, trước kia khi còn ở nhà, công việc lặt vặt trong gia đình đều do cô ta làm.

“Hừ, ai chẳng biết.” La Linh ở bên cạnh lại châm chọc một câu, cảm thấy Lý Yến là đồ ngốc, Thịnh Ngọc Châu kia có gì tốt?

La Linh không muốn thừa nhận mình ghen ghét Thịnh Ngọc Châu, cô ta dựa vào mép giường nhìn chằm chằm vào hai người.

Lý Yến tháo tủ sắt xuống xong, biết Thịnh Ngọc Châu sức yếu còn vô cùng hào phóng kéo giúp Thịnh Ngọc Châu ra ngoài cửa, lại được Thịnh Ngọc Châu sùng bái khen thêm vài câu, khiến Lý Yến lâng lâng, trong lòng dâng lên cảm giác tự hào, kiêu ngạo, cảm thấy mình cũng là người có năng lực trong khu tập thể thanh niên trí thức này.

Thấy cả chiếc tủ sắt cũng bị Thịnh Ngọc Châu lôi ra ngoài, nam thanh niên trí thức vừa rồi không nhận được câu trả lời của Thịnh Ngọc Châu lại càng tò mò, nhìn nhiều thêm mấy lần.

Loading...