Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 155: Kết hôn sao?

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:13:10
Lượt xem: 62

 “Chúng ta vẫn chưa kết hôn, không thể ở chung, đối với chúng ta đều không tốt.” Hai tai Lục Dữ đã đỏ bừng, nhưng giọng nói lại không bị cảm nhiễm, vẫn bình tĩnh lạnh nhạt như cũ.

Chỉ có mình anh hiểu, khi nói ra lời này, trong lòng lại có vài phần chờ mong.

Lần trước, anh nhớ rõ…… Hình như cũng giống vậy, Thịnh Ngọc Châu lập tức chủ động nói ra muốn “Ở bên nhau”.

Cố Diệp Phi

Anh mím môi, đáy mắt hàm chứa căng thẳng, trái tim đập nhanh hơn không che giấu nổi cảm xúc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu theo bản năng.

Vừa nghe thấy Lục Dữ nói như vậy, Thịnh Ngọc Châu khẽ nhíu mày, hơi rối rắm về vấn đề này, cô hỏi Lục Dữ, câu hỏi mang theo chút nghi hoặc, buồn bực: “Thật vậy sao? Phải kết hôn, mới có thể ở chung một chỗ à?”

Tập tục trong niên đại này là như vậy sao? Cảm giác hơi giống thời phong kiến cổ đại nhỉ?

Cô nhớ ở xã hội hiện đại, nam nữ là bạn bè thôi cũng có thể ở chung một chỗ, còn có không ít người… Sống thử trước hôn nhân, chưa kết hôn đã có thai… Đủ cả.

Không phải Trung Quốc mới đã thành lập rồi sao?

Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc ngẫm nghĩ, nhớ tới ông nội mình, đúng là có chút phong kiến lạc hậu, chẳng lẽ… Thật sự như lời Lục Dữ nói?

Chưa từng để ý thập niên 60 – 70 sau khi Trung Quốc mới thành lập phát triển thế nào, Thịnh Ngọc Châu hoàn toàn không có khái niệm gì về vấn đề này, nhưng hình như nam nữ chưa lập gia đình ở chung một chỗ đúng là không thích hợp lắm.

Thấy Thịnh Ngọc Châu tự hỏi tự trả lời, trái tim Lục Dữ nơi người khác không phát hiện ra khẽ nhảy lên vài cái, khi mở miệng nói chuyện, một tiếng “Ừ” vang lên, Lục Dữ còn phát hiện ra giọng mình khô khốc. Có lẽ vì quá căng thẳng, con người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Thịnh Ngọc Châu.

……

Ở thủ đô xa xôi, cha mẹ Thịnh đã nhận được thư, và “Đặc sản” con gái mình gửi về từ nông thôn, cả hai đều nghẹn ngào, đặc biệt là mẹ Thịnh, còn tức giận đánh chồng mình.

“Ngọc Châu nhà ta chịu khổ rồi, đều tại ông!” Mẹ Thịnh xem xong nội dung lá thư, là chữ của con gái bà, con gái bà ở nông thôn bị bắt nạt: “Đám người nhà họ Lê kia căn bản không phải thứ gì tốt, đều là kẻ ăn cháo đá bát.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-155-ket-hon-sao.html.]

Phí công trước đây bọn họ còn chăm sóc người nhà họ Lê, kết quả sau khi xuống nông thôn, Lê Thừa Du lại khinh nhục Ngọc Châu nhà bà ấy như vậy.

Còn tưởng rằng là con rể quý, Ngọc Châu nhà bà có thể phó thác cả đời, nhìn lầm rồi, bà với lão Thịnh đều nhìn lầm rồi… Hu hu hu…

“Được rồi, được rồi, đừng khóc, qua khoảng thời gian nữa, chúng ta lại tìm quan hệ, triệu hồi Ngọc Châu nhà chúng ta về thành phố được không? Hình như bên trên đã có chút thay đổi…” Cha Thịnh cũng rất giận.

Thịnh Ngọc Châu muốn chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng sợ cha mẹ ở thủ đô xa xôi không biết rõ tình hình, tương lai bị người ta che mắt, lầm tưởng kẻ xấu thành người tốt, vậy thì không ổn.

Cho nên, cô còn viết rõ hành vi trước đó của nguyên chủ trong thư, chỉ là kết cục khác với nguyên tác, cô đã hết hy vọng với Lê Thừa Du, đang cố gắng học tập và lao động, trở thành phái nữ thời đại mới, trở thành thanh niên trí thức cần lao dũng cảm.

Gần đây, nhà họ Lê phát hiện ra hình như có chút kỳ quái, hình như nhân duyên của nhà bọn họ đột nhiên kém đi rất nhiều, sao giống như người trong khu tập thể đều không thích nói chuyện với bọn họ nhỉ?

Dò hỏi vài người, người thì nói không có chuyện gì, người nói bận việc, trẻ con trong nhà không nghe lời, phải làm việc nhà… Ban đầu bọn họ còn tưởng rằng không vấn đề gì. Có điều rất nhanh, nhà bọn họ đã xảy ra chuyện. Con trai cả nhà bọn họ bị giáng cấp từ vị trí lãnh đạo lui xuống, tin tức này còn khiến người ta hoảng sợ hơn so với sét đánh giữa trời quang, sao… Sao lại như vậy nhỉ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ chọc ai?

Mạng lưới quan hệ của nhà họ Lê không cạn, khi đi tìm người giúp đỡ, đối phương nói không thành vấn đề, sẽ hỏi giúp nhà bọn họ, nhưng sau đó… Không còn sau đó nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cuối cùng, dù sao bọn họ cũng có chút quan hệ, tìm ra được cha mẹ Thịnh Ngọc Châu.

Cha mẹ Thịnh Ngọc Châu làm việc ở sở nghiên cứu khoa học, tiếp xúc với giai tầng cao hơn bọn họ, thậm chí còn tiếp xúc được với người lãnh đạo tối cao.

Khi nghe được ý đồ đến của đám người nhà họ Lê, cha mẹ Thịnh Ngọc Châu lộ vẻ kinh ngạc: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy? Có phải đã đến tuổi nên về hưu hay không?”

Nghe thấy lời này, con trưởng nhà họ Lê nghẹn đỏ mặt, về hưu đều là người năm sáu mươi tuổi, năm nay anh ta mới hơn bốn mươi có được không?

“Không phải, tôi… Năm nay tôi mới hơn bốn mươi, có phải đã đắc tội ai không?” Con trưởng nhà họ Lê mang sữa mạch nha tới, ngoài ra còn có đồ bổ quý giá khác, nhưng cha mẹ Thịnh không hề để trong lòng, nhà bọn họ không thiếu mấy thứ này.

Loading...