Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 151: Cướp đồ

Cập nhật lúc: 2024-09-16 13:03:27
Lượt xem: 58

 “Này, các cô nghe nói chưa? Chân của Thanh niên trí thức Lê, hóa ra gãy thật rồi.”

Thôn dân đều đang thảo luận chuyện này.

“Không phải chứ? Không phải nói chỉ bị thương, tĩnh dưỡng cẩn thận là khỏi à?” Những người khác không tin, cảm thấy người nói tung tin vịt.

“Cô chưa biết à, đêm qua, tiếng sói tru trong khu tập thể thanh niên trí thức chính là tiếng kêu của Thanh niên trí thức Lê vì bị gãy chân đó.”

“Chậc chậc chậc…… Đàn ông con trai khóc gào như vậy? Gãy thật à? Vậy không phải tàn phế sao?”

Một đám người thảo luận vấn đề này, vô cùng hăng say, lâu lắm rồi trong thôn không có chuyện gì mới… Khụ khụ, cũng không đúng, gần đây trong thôn cũng xảy ra rất nhiều chuyện náo nhiệt.

Có điều, những chuyện trước đó đều đã qua, tin tức mới này đã che lấp hết những lời đồn đãi, chuyện chê cười vớ vẩn trước đó.

“Còn không phải sao, đàn ông thật đấy, nhưng lỡ xảy ra chuyện gì, không làm được việc, chẳng phải tàn phế sao? Sau này, chẳng lẽ còn cần phụ nữ nuôi?” Người trong thôn lắc đầu, mặt đầy ghét bỏ.

Đúng thế, đêm qua, một tiếng khóc thét vang lên trong khu tập thể thanh niên trí thức, thanh niên trí thức khác trông thấy Lê Thừa Du khóc mất hết khí khái đàn ông như vậy, đều cực kỳ ghét bỏ.

Chậc, có phải đàn ông không? Có chút chuyện đã khóc như vậy…

Thật ra thanh niên trí thức đều không muốn để ý đến Lê Thừa Du, bởi vì lần nào anh ta ồn ào huyên náo cũng liên quan tới phụ nữ.

Hiện tại……

Nhưng mà, dù sao mọi người đều là thanh niên trí thức, không thể để mình mang tiếng xấu bỏ mặc Lê Thừa Du, cuối cùng mọi người vẫn không kiên nhẫn đưa Lê Thừa Du tới phòng khám của Lão u.

Mấy hôm trước Lão u vừa dặn Lê Thừa Du phải tĩnh dưỡng cẩn thận, bây giờ lại tĩnh dưỡng thành như vậy. Nhìn vết m.á.u từ trên đùi chảy xuống, Lão u thở dài bất đắc dĩ: “Khả năng, cái chân này… Bị phế rồi!”

Lão u không hỏi thăm Lê Thừa Du vì sao lại thành như vậy, nhìn ánh mắt ghét bỏ của thanh niên trí thức khác là biết, ông ấy cũng không muốn nhiều lời với Lê Thừa Du.

Có điều, lời vừa nói ra, Lê Thừa Du lập tức suy sụp.

Trước kia còn suy đoán mọi người lừa mình, chân mình tàn phế rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, trong lòng vẫn ôm chút chờ mong, chờ mong chân mình không gãy thật.

Lê Thừa Du lập tức túm lấy Lão u trước mắt, vẻ mặt lo lắng sợ hãi: “Bác sĩ u, tôi… Chân tôi, chân tôi thật sự gãy rồi sao? Không, không thể cứu à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-151-cuop-do.html.]

Không, không, chắc chắn vì y thuật của Lão u không giỏi, anh ta phải đến bệnh viện lớn, phải tới bệnh viện huyện khám mới được!

Lão u không biết trong lòng Lê Thừa Du nghĩ mình như vậy. Cho dù biết, khả năng cũng không để trong lòng, ánh mắt tiếc hận nhìn cậu thanh niên trước mắt, ở nông thôn, gãy chân chính là chuyện vô cùng nghiêm trọng.

Mọi người đều sống dựa vào đồng ruộng, bây giờ chân gãy rồi, đại biểu sau này không thể làm việc nặng, sống còn ích lợi gì?

Sau khi Lê Thừa Du rời khỏi chỗ của Lão u, ừm, được thanh niên trí thức đưa về, nhìn cánh cửa phòng ký túc xá đóng kín, Lê Thừa Du không vội vàng đi tìm Thịnh Ngọc Châu.

Ngày hôm sau, trời vừa sáng, vừa tỉnh dậy, anh ta đã tới tìm Thịnh Ngọc Châu.

Nhìn người đàn ông ăn nói dõng dạc trước mắt, giọng điệu ghét bỏ của Thịnh Ngọc Châu xen chút kinh ngạc: “Cái gì? Vay tiền tôi? Tôi lấy đâu ra tiền cho anh vay?”

Vì sao người đàn ông này lại mặt dày như vậy? Hỏi vay tiền cô? Dựa vào đâu cô phải cho anh ta vay tiền?

Câu trả lời của Thịnh Ngọc Châu khiến Lê Thừa Du có chút bực bội, anh ta trừng mắt, cất cao giọng: “Không có tiền? Không phải người nhà cô thường xuyên gửi tiền tới cho cô sao? Trong cái tủ sắt này đúng không?”

Lúc này, chỉ có Thịnh Ngọc Châu mới có thể giúp mình, sao Lê Thừa Du có thể tin cô không có tiền.

Cố Diệp Phi

Nhìn tủ sắt cạnh đầu giường, Lê Thừa Du xông đến định cướp đồ.

Dáng vẻ điên cuồng của Lê Thừa Du khiến Thịnh Ngọc Châu hoảng sợ, giây tiếp theo lửa giận bùng lên, khuôn mặt diễm lệ đỏ bừng vì bị chọc tức.

Đột nhiên phải đẩy tên ngu ngốc trước mắt ra rồi, con mẹ nó muốn cướp đồ của cô sao?

Thịnh Ngọc Châu cầm cái chậu dưới chân giường mình lên, không ngừng hung hăng đập về phía đầu Lê Thừa Du.

“Con mẹ nó, anh dám cướp đồ của tôi? Muốn c.h.ế.t hả? Đây là đồ của tôi!” Đang tức giận, Thịnh Ngọc Châu không quan tâm người đàn ông trước mắt có bị thương hay không, chỉ biết hành động vừa rồi của anh ta đáng giận đến cực điểm.

“Được rồi, được rồi Ngọc Châu, cô đừng đánh c.h.ế.t người!” Ban đầu khi nhìn thấy cảnh này Lý Yến còn trợn tròn mắt kinh ngạc, thấy Thịnh Ngọc Châu đánh hung tàn như vậy, vội vàng chạy đến kéo Thịnh Ngọc Châu lại.

Quan trọng là hiện tại Lê Thừa Du đang bị thương, nếu đánh ra vấn đề gì, chẳng phải Thịnh Ngọc Châu cần bồi thường sao? Không đáng, không đáng…

Thịnh Ngọc Châu bị giữ chặt, lúc này vẫn đang thở phì phì trừng mắt với Lê Thừa Du.

Lê Thừa Du bị đẩy ngã trên mặt đất, đầu vang ầm ầm, may mắn chậu của Thịnh Ngọc Châu là chậu nhựa không phải chậu sắt, nếu không bây giờ anh ta phải nhập viện rồi.

Loading...