Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên không trở thành mẹ chồng mẫu mực - Chương 1001

Cập nhật lúc: 2024-10-08 05:40:33
Lượt xem: 29

Yến hội của Học Quan đại nhân 1

Tỉnh thành náo nhiệt phồn hoa.

Từ trời sáng cho đến đêm tối, trên đường phố đều là người, nơi đây sẽ không cấm đi lại vào ban đêm, khi tờ mờ sáng cũng có cửa tiệm đã mở cửa làm ăn.

Trà lâu tửu quán trên đường, tứ phía đều có thể nhìn thấy bóng hình văn nhân, những người vừa mới trở thành văn nhân trúng cử, ở đây tiêu tiền như nước chính là vì mưu cầu một tiền đồ tốt đẹp.

Tại một tửu quán cao sang, Thẩm Chính và một đám văn nhân ngồi chung một bàn, cao đàm khoát luận, vô cùng thoải mái.

“Thẩm huynh, huynh lần này vận khí thật tốt, nghe nói huynh thi viện cũng là ghi danh đầu bảng, huynh đây là bái vị thần tiên phương nào vậy.”

Thẩm Chính dương dương tự đắc đong đưa chiếc quạt: “Đó là vì tổ tiên Thẩm gia chúng ta tích đức, vì vậy ta mới có được vận đạo tốt như vậy, các ngươi ngưỡng mộ cũng không được đâu.”

Một người thở dài nói: “Thi viện thi Hương có thể dựa vào vận khí, nhưng thi Hội thì không may mắn như vậy, văn nhân khắp nước Đại Vũ tề tựu tại kinh thành, những kẻ xếp cuối bảng như chúng ta căn bản không có bất cứ hy vọng nào.”

Một học sinh xếp hạng đếm ngược từ dưới lên, tham gia thi cử cả nước, vậy thì nhất định sẽ bị những kẻ cặn bã chèn ép không thừa.

Mặc dù được trở thành cử nhân đã rất may mắn rồi, nhưng ai mà không muốn được tiến thêm một bước, cử nhân chỉ có thể làm tiểu quan địa vị thấp nhất, nếu trở thành tiến sĩ, vậy thì có thể mưu cầu quan vị phẩm cấp chính thức, nếu có cơ hội còn có thể tham gia thi Đình, đời này mới xem như viên mãn…

Thẩm Chính phẩy chiếc quạt, cũng có chút không quan tâm lắm.

Hồi đầu năm, hắn cảm thấy thi đỗ tú tài đã là may mắn rồi, bây giờ trở thành cử nhân, theo lý mà nói đã coi như nhà cũ Thẩm gia đã thắp nhang phù hộ.

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này nên hắn cũng muốn tiến thêm một bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tro-thanh-me-chong-mau-muc/chuong-1001.html.]

Một thư sinh bên cạnh thấp giọng nói: “Các ngươi nghe nói chưa, tối nay Học Quan đại nhân mời hai mươi học tử xếp hạng đầu trong kỳ thi Hương lần này đến yến hội, những người khác nếu cũng muốn tham gia yến hội tối nay thì phải tặng lễ vật, lễ vật mang tặng có thể khiến người gác cổng hài lòng mới có thể tiến vào tham gia yến hội.”

“Những kẻ xếp cuối bảng như chúng ta cũng có thể tặng lễ vật để tham gia yến hội sao?”

“Nếu đã có quy định như vậy thì chắc là có thể rồi, có vẻ trời không còn sớm nữa, ta phải mau chóng quay về chuẩn bị lễ vật.”

“Đợi đã, nói rõ trước, lễ vật này ít nhất phải giá trị bao nhiêu?”

“Yến hội của Học Quan đại nhân từ trước đến nay sẽ không khiến người ta thất vọng, có mỹ thực có rượu ngon, nói không chừng còn lộ ra một vài tin tức hội thức hiện trường, tặng lễ vật mấy trăm lượng bạc không quá đáng chứ.”

“Hả, mấy trăm lượng bạc…”

Ngay lập tức đã có người trực tiếp bỏ cuộc.

Trong số họ có rất nhiều hàn môn đệ tử, đến tỉnh thành đã lâu như vậy, lộ phí trên tay đều đã xài kha khá, sao có thể còn mấy trăm lượng bạc bỏ ra.

Thẩm Chính ước lượng hầu bao của mình, khi đến đây, cha hắn đã cho một trăm lượng bạc, tổ mẫu cho hai trăm lượng, nghĩa mẫu cho năm trăm lượng, tổng cộng là tám trăm lượng bạc, thật khó có thể tin được, hắn lại tiêu hết chỉ còn lại hơn một trăm lượng … không phải ngày ngày chỉ ra ngoài uống rượu, hàn huyên, tại sao lại tiêu hết nhanh như thế?

Hắn đứng dậy đi tính toán, sau đó quay về.

Cuối tháng tám sau khi đến tỉnh thành, hắn và Trình Chiêu không ở tại khách điếm, mà thuê một viện nhỏ trong con hẻm nhỏ phía sau nơi phồn hoa náo nhiệt. Viện này có bốn gian phòng, bởi vì cách thị chính không xa nên giá cả của viện nhỏ xung quanh đều bị nâng lên, tiền thuê một tháng cao tới hơn hai mươi lượng bạc, tuy đắt nhưng cũng rẻ hơn khách điếm, và cũng thanh tịnh hơn.

Trên đường trở về, hắn gặp được người quen trên đường lớn.

“Ô, đây không phải là Trịnh thiếu gia sao?”

Thẩm Chính cười hi hi đi tới, dò xét Trịnh Vọng Phong, nhìn thấy thư đồng phía sau Trịnh Vọng Phong đang ôm một bồn cảnh san hô quý giá, liền không khỏi mỉm cười.

“Trịnh huynh lần trước mất thể diện trước mặt Tuần phủ đại nhân, ta nghĩ, Học Quan đại nhân chắc sẽ không muốn gặp huynh đâu, lễ vật này của huynh coi như uống công chuẩn bị rồi.”

Loading...