Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:53:41
Lượt xem: 68

4

 

Tôi nằm trên giường tĩnh dưỡng mấy ngày, cuối cùng có thể đi đứng trở lại. Tiểu Lăng vẫn theo sát bên người không rời tôi một tấc, nàng sợ tôi tiếp tục đi tìm chết.

 

Nhưng nàng không biết, tôi chỉ đang nghĩ biện pháp về nhà mà thôi.

 

Trước kia tôi đã thử đập đầu, thắt cổ, nhảy hồ… Rõ ràng thời điểm xuyên đến đây chỉ không cẩn thận vấp chân ngã cầu thang một cái, bây giờ trở về sao lại khó khăn thế nhỉ?

 

Tiểu Lăng không muốn thấy tôi than thở u sầu, nàng kéo tôi đến trước gương trang điểm ăn mặc xinh đẹp, sau đó cười tủm tỉm nói: "Nhìn xem, thế này mới đẹp! Mấy hôm nay tiểu thư cứ nhốt mình trong phòng chắc là buồn lắm. Lát nữa ta sẽ đi nói với trù phòng không đưa ngọ thiện đến đây nữa mà trực tiếp bưng ra tiền thính, như vậy tiểu thư cũng được hít thở không khí."

 

Tôi biết nàng muốn khiến tôi vui lên, vì thế miễn cưỡng cong khóe môi, cùng nàng ra cửa đi dạo.

 

Bên ngoài trời đã vào xuân.

 

Phó Cảnh Nguyên biết tôi yêu hoa nên đã cho trồng cả một vườn đầy hoa. Hiện giờ ngày xuân vừa đến, đâu đâu cũng là hương thơm nức mũi.

 

Tôi ghé chân về hướng nhà ấm trồng hoa xem thử, ở đó có một vạt hoa uất kim hương rất lớn mà năm ngoái tôi tự tay trồng. Nhưng chưa đi tới cửa, từ xa tôi đã trông thấy hai cái sọt rất lớn, bên trong tràn đầy những đóa hoa vàng óng ánh.

 

Tôi sửng sốt.

 

Tiểu Lăng xắn tay áo lên chuẩn bị lao ra tranh chấp.

 

Tôi hồi thần vội vàng giữ chặt nàng lại, dựng thẳng một ngón tay lên môi.

 

Bên trong nhà ấm có tiếng người đang nói chuyện..

5

 

Tiếng nói chuyện không lớn, tôi và Tiểu Lăng phải chăm chú lắng tai mới nghe rõ.

 

"... Bà nói xem nếu Vương phi biết mấy đóa hoa bảo bối của nàng bị chúng ta cắt hết, sẽ không lột da chúng ta đấy chứ?"

 

"Sợ cái gì, là lệnh của Vương gia, nghe nói là cắt cho Ngọc Nghiên công chúa làm thuốc dưỡng nhan."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-2.html.]

Nói đến Tô Ngọc Nghiên, giọng hai người kia lại ép xuống càng thấp, ngữ khí cũng thần bí hẳn lên.

 

"Ngọc Nghiên công chúa này là chị em ruột của Vương gia ư, tại sao Vương gia đối xử với nàng đặc biệt như thế?"

 

"Hừ, ngốc quá! Ngọc Nghiên công chúa vốn là con gái của Tô tướng quân, cũng là bạn thanh mai trúc mã với Vương gia. Về sau địch quốc yêu cầu nước ta phải gửi công chúa đi hòa thân, hoàng thất không có con gái nên mới ban cho nàng phong hào công chúa, để nàng gả đi xa."

 

Lão ma ma xuýt xoa một tiếng: "Ta là người chăm sóc Vương gia từ nhỏ đến lớn. Nếu Ngọc Nghiên công chúa không phải đi hòa thân, Vương gia đã không c.h.ế.t tâm cưới người khác… Thật sự là tạo hóa trêu ngươi, ai biết Ngọc Nghiên này còn có thể trở về cơ chứ."

 

"Theo như lời bà nói, chẳng lẽ Vương gia muốn nạp nàng làm thiếp?"

 

"Ngươi khờ khạo lắm, Vương gia quý trọng Ngọc Nghiên công chúa như vậy, nếu muốn đón nàng vào phủ thì phải hưu cái vị ở Đông viện kia trước, để lại vị trí Vương phi cho nàng."

 

"Thả cái rắm gì đó!"

 

Tiểu Lăng tức giận xông ra ngoài cho người vừa nói một cái tát.

 

"Bà già kia, Vương phi đối xử với bà tốt như thế, bà lại dám ở sau lưng nói xấu nàng?"

 

Lão ma ma bị mắng ngẩn cả người, sau khi phản ứng lại muốn giơ tay lên đánh trả. Tôi vội chạy ra che trước người Tiểu Lăng, lúc này lão ma ma mới kinh hãi quỳ xuống.

 

Tiểu Lăng tức giận đến lợi hại, đầu ngón tay cũng run lên.

 

"Tiểu thư, người không thể tha cho mụ già này được!"

 

Tôi lẳng lặng lắc đầu, sau đó nhìn người đang quỳ dưới đất.

 

"Đứng lên đi."

 

Trên đường đi dùng thiện, Tiểu Lăng vẫn chưa thể nguôi cơn giận: "Tiểu thư, sao người lại tha cho bà ta!"

 

Tôi bình tĩnh mở miệng giải thích: "Người mà ngươi tát là nhũ mẫu của Phó Cảnh Nguyên, mẹ đẻ của hắn mất sớm nên hắn rất ỷ lại bà ta. Nếu trên đời này có bảng xếp hạng những người hiểu biết Phó Cảnh Nguyên nhất, bà ta tuyệt đối phải xếp ở ba vị trí đầu."

 

Cho nên… Không hẳn là lão ma ma nói chuyện khó nghe, muốn trách thì phải trách Phó Cảnh Nguyên làm việc khó coi.

Loading...