Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:14:20
Lượt xem: 73

34

 

Lúc này đến phiên Tiểu Lăng bật cười, càng cười càng phô trương, đến cuối cùng còn chảy cả nước mắt.

 

"Nhìn thấy chưa, nàng luôn ghê tởm như vậy đó, thế mà ngài còn vì nàng mà bức cho tiểu thư thành như bây giờ!"

 

Tô Ngọc Nghiên sợ hãi, một hồi lâu sau mới kịp phản ứng vội vàng bổ nhào xuống dưới chân Phó Cảnh Nguyên: "Cảnh Nguyên, huynh nghe ta giải thích…"

 

"Cút đi, ta không muốn nghe từ miệng ngươi thêm một chữ nào nữa!"

 

Phó Cảnh Nguyên đá văng nàng ra xa, dứt khoát đi ra cửa.

 

"Ta phải đi thỉnh tội với phụ hoàng, dù có c.h.ế.t cũng nhất quyết không cưới thứ độc phụ như ngươi."

 

"Không! Cảnh Nguyên, huynh quay lại đi!"

 

Nhưng nàng kêu càng thê thảm, Phó Cảnh Nguyên bước đi càng nhanh.

 

Tô Ngọc Nghiên biết không thể vãn hồi nổi liền giận dữ bất chấp rống lên một tiếng: "Phó Cảnh Nguyên, ngươi đứng lại đó cho ta! Đây đều là ngươi nợ ta! Ta thay ngươi chịu khuất nhục nhiều năm như vậy, tất cả là ngươi nợ ta!"

 

Thân hình Phó Cảnh Nguyên cứng đờ, quả thực phải ngừng lại.

 

Tô Ngọc Nghiên lau nước mắt đứng dậy: "Ngươi cho rằng ta không biết năm đó là ngươi nói với Hoàng thượng ban phong hào công chúa rồi đưa ta đi hòa thân sao?"

 

Nàng vừa dứt lời, khóe môi bật ra một nụ cười thảm.

 

"Lúc trước hai nước giao chiến, hoàng tử ở độ tuổi thích hợp chỉ có mình người. Hoàng thượng kêu ngươi lãnh binh xuất chinh ủng hộ sĩ khí, ngươi sợ c.h.ế.t nên tìm mọi cách từ chối. Về sau chiến sự căng thẳng, Hoàng thượng lại gọi ngươi đi làm sứ thần nghị hòa, ngươi tiếp tục sợ c.h.ế.t không chịu.

 

"Sau đó nữa sứ thần địch quốc đến kinh thành nói có thể ngừng chiến, nhưng phải trao đổi con tin hoặc dâng công chúa hòa thân. Ngươi sợ hãi đi xa chịu tội nên viện ra đủ loại lý do không đi. Nhưng hoàng thất không có công chúa phải làm sao bây giờ? Thấy bộ dạng ta xinh đẹp, người bèn cố ý chỉ ta cho sứ thần địch quốc xem, khen ngợi ta là mỹ nhân đệ nhất kinh thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-13.html.]

 

"Phó Cảnh Nguyên, khi đó ta đã đính hôn với ngươi rồi, rốt cuộc ngươi lấy đâu ra lòng nhẫn tâm như vậy!"

 

Tô Ngọc Nghiên vừa khóc vừa kể lể, mà từ đầu chí cuối Phó Cảnh Nguyên cũng không dám quay đầu nhìn nàng lấy một lần.

 

Mãi đến giờ phút này tôi mới hiểu ra, Phó Cảnh Nguyên từng nói "Không phải tư tình nam nữ tầm thường, ta nợ nàng ấy quá nhiều" có nghĩa là gì.

 

35

 

Tô Ngọc Nghiên khóc lóc tố cáo hồi lâu, Phó Cảnh Nguyên mới cứng ngắc quay đầu lại.

 

"Đương nhiên ta biết muội chịu nhiều uất ức, cho nên chẳng phải ta luôn tìm cách bù đắp cho muội sao? Muội muốn gì ta cũng đáp ứng, vì sao muội còn vươn tay đến chỗ Lâu Tiêu? Nàng ấy có lỗi lầm gì với muội đâu?"

 

"Nàng ta chiếm vị trí của ta, là có lỗi với ta rồi!" Tô Ngọc Nghiên quát.

 

Mọi ẩn ức đều phơi bày xong, nàng cũng không cần phải cố gắng duy trì hình tượng nữa.

 

"Ngươi đừng cho rằng ta không nhìn ra, từ lâu ngươi đã động tình với Lâu Tiêu! Nàng còn sống ngày nào thì ngày đó ngươi sẽ không cưới ta. Ngươi mà không cưới thì ai dám cưới ta? Ai dám cưới một nữ nhân hầu hạ ba đời cha con một nhà? Ngươi nói đi!"

 

Môi Phó Cảnh Nguyên run rẩy, cụp mắt đáp: "Muội đừng như vậy, đừng để người ngoài nghe thấy không hay."

 

"Ta mặc kệ người ngoài có nghe được hay không." Tô Ngọc Nghiên vừa khóc vừa chạy về phía hắn: "Cảnh Nguyên, huynh đừng đi tìm Hoàng thượng. Chúng ta cứ sống tiếp như vậy, bỏ qua hết thảy quá khứ không được ư? Huynh không tính toán chuyện ta hãm hại Lâu Tiêu, ta cũng không so đo huynh đẩy ta vào hố lửa, chẳng lẽ không được hay sao?"

 

Nàng vừa nói vừa ôm chặt thắt lưng Phó Cảnh Nguyên.

 

Hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn dùng hết sức lực gỡ từng ngón tay nàng ra.

 

"Không, không được. Muội nói đúng, ta nghĩ rõ ràng rồi, ta đã sớm động tình với Lâu Tiêu, vừa gặp nàng lần đầu tiên đã nhất kiến chung tình. Nhưng từ sau khi muội trở về, ta vì bù đắp cho muội mà làm nhiều chuyện thương tổn nàng. Ta cảm thấy thời gian của ta còn dài, kết quả ông trời trừng phạt, ta không thể mắc thêm lỗi lầm nữa…"

 

Tô Ngọc Nghiên còn muốn ôm hắn, nhưng Phó Cảnh Nguyên đã vội vàng đi nhanh ra ngoài.

Loading...