Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Tìm Đường Về Nhà - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-15 14:57:47
Lượt xem: 56

25

 

Nam nhân quỳ dưới đất luôn miệng xin tha, Phó Cảnh Nguyên không mảy may phản ứng, chỉ cụp mắt ngồi trên ghế xoay xoay chiếc nhẫn ban chỉ trong tay.

 

Tôi không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng có thể cảm giác tâm trạng hắn hiện giờ đang chạm đáy.

 

Cũng phải thôi, bạch nguyệt quang hoàn mỹ đột nhiên xuất hiện tì vết, dù là ai cũng không thể dễ dàng chấp nhận. Hơn nữa hắn còn hận nhất là loại nữ nhân dùng thủ đoạn vu hại lẫn nhau.

 

"Thôi."

 

Sau một hồi, hắn phất tay áo đứng lên.

 

"Tiểu Lăng, vừa rồi ngươi nói tiểu thư nhà ngươi làm sao?"

 

Vừa rồi Tiểu Lăng chỉ lo mắng mỏ đạo sĩ, bị Phó Cảnh Nguyên nhắc mới lộ ra biểu cảm vừa hoảng hốt vừa mờ mịt.

 

"Tiểu thư… Ta không biết nữa, Vương gia mau đến tự xem đi!"

 

Giờ phút này đến chính tôi cũng tò mò không biết bản thân xảy ra chuyện gì.

 

Phó Cảnh Nguyên đi theo sau Tiểu Lăng, hai người nhanh chóng tới cửa Đông viện.

 

Bước chân Tiểu Lăng hơi run rẩy: "Hôm nay ta vẫn đến như thường lệ muốn lau thân thể cho tiểu thư, không ngờ nàng đã biến thành như vậy…"

 

"Rốt cuộc là làm sao?"

 

Phó Cảnh Nguyên nghe Tiểu Lăng nói nửa ngày vẫn không hiểu ra sao, bèn đẩy mạnh cánh cửa ra.

 

Ban đầu sắc mặt hắn còn bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy người nằm trên giường cũng theo phản xạ lùi về sau mấy bước, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

 

"Đây, đây là chuyện gì vậy?"

 

Thấy tất cả bọn họ đều bối rối, tôi không nhịn được nghiêng đầu nhìn thử. Chỉ liếc mắt một cái thôi chính tôi cũng phải ngẩn cả người.

 

Khuôn mặt trước mắt đúng là tôi nhưng không phải tôi. Loại cảm giác đó rất kỳ quặc, cứ như bên dưới khuôn mặt này có một khuôn mặt khác vậy.

 

Chỉ là khuôn mặt bên trên đang dần dần phai đi, lớp mặt phía dưới dần dần hiện rõ…

 

26

 

Giờ phút này tôi mới hiểu, hóa ra mình không xuyên cả hồn lẫn xác đến đây. Trước kia tôi luôn cho rằng mình trực tiếp xuyên qua thời không đáp xuống, vì vậy ký ức của mọi người xung quanh cũng thay đổi, chủ động coi tôi là đại tiểu thư phủ thượng thư.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-tim-duong-ve-nha/chuong-10.html.]

 

Nhưng hiện giờ xem ra, đại tiểu thư thật sự của thế giới này đã c.h.ế.t trước khi tôi xuyên đến rồi, sau đó tôi chiếm thân thể nàng, khuôn mặt tôi cũng bao trùm lên dung mạo thật của nàng.

 

Bây giờ hồn phách đã rời đi, dáng vẻ thật của nàng cũng dần dần hiện lên…

 

Trong phòng yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi.

 

Phó Cảnh Nguyên đỡ khung cửa, lồng n.g.ự.c phập phồng kịch liệt, ngón tay run rẩy, miệng thở hồng hộc.

 

"Không, đây không phải Lâu Tiêu, rõ ràng là một người khác…"

 

Giọng hắn đột nhiên im bặt, trong nháy mắt hắn giật mình nhận ra, sắc mặt thậm chí có thể xem như hoảng hốt tột độ.

 

"Chẳng lẽ những lời nàng nói đều là thật sự? Không, không! Sao ta có thể nghĩ sai cho nàng… Chuyện này quá hoang đường." Giọng Phó Cảnh Nguyên khàn đặc.

 

Hắn tiến đến cạnh giường nhìn kỹ, giây tiếp theo đột ngột tông cửa chạy ra khỏi phòng.

 

"Không, không thể nào!"

 

27

 

Tối hôm đó vẫn chỉ có một mình Tiểu Lăng ở cùng tôi, nàng muốn kéo tay tôi nhưng rồi lại cảm thấy đôi tay này quá mức xa lạ.

 

"Tiểu thư!" Nàng bật khóc nức nở, "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?"

 

Tôi đứng bên cạnh nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

 

"Mau mở cái tráp kia ra đi, bên trong có tất cả bí mật của ta đấy. Ta từng nói ngươi biết rồi mà, nhanh nhanh mở nó ra đi."

 

Nhưng ánh mắt Tiểu Lăng vẫn không hề dời đi nơi khác.

 

 

Phó Cảnh Nguyên bắt đầu đến thăm tôi mỗi ngày, nói chính xác là đến thăm thân thể kia mỗi ngày.

 

Đường nét ngũ quan thuộc về tôi càng ngày càng mờ nhạt.

 

Ngón tay Phó Cảnh Nguyên run rẩy vuốt ve khóe mắt tôi, nơi đó từng có một viên nốt ruồi ở vị trí tương tự trên mặt hắn.

 

Thời điểm quan hệ giữa cả hai còn mặn nồng thân thiết, tôi thường hay nói đùa đó là nốt ruồi phu thê. Hai chúng tôi hẳn sinh ra là để làm phu thê của nhau.

 

Nhưng hôm nay những lời đó đã trở nên sáo rỗng.

Loading...