Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-08-01 07:49:45
Lượt xem: 68

"Thành thật một chút."

Thẩm Hoài Dung hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn cảnh cáo Khương Bảo Châu, cho dù hắn là quân tử thì cũng là nam tử, huống chi hiện tại hắn đang nghi ngờ mình là ngụy quân tử, thế mà lại có ý nghĩ không đúng với tiểu nha đầu này.

Cách tốt nhất là giữ khoảng cách giữa hai người, nhưng mà Khương Bảo Châu bị trật khớp chân, cần phải nhanh chóng xoa bóp chỉnh khớp, giãn cơ bắp và lưu thông khí huyết.

"Được, ta không cử động.

Khương Bảo Châu nhắm mắt lại, run rẩy hỏi: "Có phải sẽ hơi đau không?"

"Ngươi sợ đau sao? Không phải lúc đối mặt với sơn tặc, ngươi còn cầm chủy thủ để đấu tranh anh dũng sao?" Nhắc tới chuyện này, Thẩm Hoài Dung rất ảo não, ít nhiều có người của hắn bảo vệ Khương Bảo Châu, nếu không thì nàng đã rơi vào trong tay của bọn sơn tặc rồi.

Những kẻ không cần mạng kia, cái gì cũng có thể làm được.

"Thẩm đại nhân, ngài cũng nói là ta đối mặt với sơn tặc, chẳng lẽ bọn họ sẽ bởi vì ta khóc như hoa lê dính hạt mưa mà buông tha cho ta hay sao?"

Khương Bảo Châu nghe bọn sơn tặc thì thầm nói chuyện với nhau đã cảm thấy không đúng, sau khi phản ứng kịp, nàng lập tức đưa cha mẹ và đại ca đến nơi an toàn.

Sự thật chứng minh nàng đã làm đúng.

Thẩm đại nhân làm sao vậy, chẳng những không khen ngợi nàng, thế mà lại còn mắng nàng.

Công phu cưỡng từ đoạt lý của tiểu nha đầu này giỏi nhất, Thẩm Hoài Dung đơn giản ngậm miệng lại không nói chuyện nữa, tập trung chú ý vào chân của Khương Bảo Châu, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng ấn lên trên đó, đổi lấy tiếng kêu rên đau đớn của Khương Bảo Châu: "Thẩm đại nhân, đừng mà!"

Giọng nói của Khương Bảo Châu mềm mại yêu kiều, như có cái tay nhỏ bao trùm lấy đầu quả tim của hắn, trái tim Thẩm Hoài Dung có chút ngứa.

"Hơi đau, ngươi chịu đựng một chút."

Thẩm Hoài Dung thở dài một tiếng, lấy một bình nhỏ trong túi tiền ra, đồ chất lỏng bên trong ra, nhẹ nhàng bôi lên chỗ bị sưng đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-88.html.]

Trong nháy mắt, Khương Bảo Châu cảm giác chỗ sưng đỏ hơi mát lạnh, chóp mũi ngửi được mùi thơm của thuốc.

"Thẩm đại nhân, ngài đúng là thuốc đến bệnh trừ"

Khương Bảo Châu không biết, thuốc trong tay Thẩm Hoài Dung là ngọc lộ vạn vàng khó cầu, là đồ vật mọi người tranh nhau tới vỡ đầu bể trán cũng khó mua được, nàng chỉ là bị trật khớp chân thôi mà đã sử dụng nó là quá lãng phí.

"Hình như ta không đau nữa."

Khương Bảo Châu khẽ giật giật mắt cá chân một chút, nghiêng đầu, nàng đang được Thẩm Hoài Dung ôm vào trong ngực, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng gương mặt nghiêng của hắn.

Một bên sườn mặt của Thẩm Hoài Dung ở bên đống lửa, bị ánh lửa chiếu rọi đến có chút đỏ ửng, lông mi của hắn nhỏ dài, không còn vẻ lạnh lùng khi xưa, thoạt nhìn thế mà lại có chút hiền hoà.

Cảm nhận được ánh mắt của Khương Bảo Châu, đột nhiên Thẩm Hoài Dung có chút hồi hộp, chẳng lẽ nha đầu này chưa từng học quy củ, không biết không thể làm càn với nam tử như vậy sao?

"Mẹ của ta từng nói qua, nhưng không phải Thẩm đại nhân nói sẽ chịu trách nhiệm với ta sao?"

Khương Bảo Châu nghiêng đầu, chẳng lẽ nàng nhìn Thẩm Hoài Dung thêm vài lần là phạm pháp sao.

Tiểu nha đầu này tinh nghịch lém lĩnh, trong lúc nhất thời Thẩm Hoài Dung không biết phải nói gì, chỉ có thể bại trận.

Hắn nhẹ nhàng xoa mắt cá chân của Khương Bảo Châu, lưu thông m.á.u giúp nàng, nhìn thấy mu bàn chân của nàng che kín vết chai thô ráp, khác hẳn với làn dài trắng nõn trên đùi thì không hiểu sao lại có chút đau lòng.

Dù sao cũng là thiên kim tiểu thư nhà quan, Khương Bảo Châu chưa từng chịu khổ cực như vậy, khoảng thời gian này gập ghềnh nhấp nhô không ngừng, đều dựa vào sự lạc quan của nàng chống đỡ người Khương gia đi tiếp.

"Ngươi ngồi bên đống lửa sưởi ấm đi, đợi chút nữa trước khi ăn cơm ta sẽ kiểm tra tiếng man di của ngươi" Thẩm Hoài Dung vội vàng đứng lên, cố ý nói.

"Không phải chứ!"

Khương Bảo Châu kêu thành tiếng, hiện tại bọn họ bị nhốt ở trong hang động đá, không biết đường ở nơi nào, nàng không có tâm trạng học tập tiếng man di.

Loading...