Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên không, ta vừa tới cổ đại đã lên đoạn đầu đài - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-07-31 16:59:32
Lượt xem: 60

Trong kinh thành, phòng bếp thường xuyên dùng nấm tùng màu đen để nấu canh, vô cùng ngon miệng. "Thẩm đại nhân, tài học của ngài giỏi hơn rất nhiều so với cha ta cùng đại ca ta."

Đọc sách không thể chỉ biết đọc sách, Thẩm Hoài Dung thật sự làm được, lại còn biết y thuật, khó trách tuổi còn trẻ mà đã được là thái phó của Thái Tử, đúng thật là rất có bản lĩnh.

Khương Bảo Châu nghĩ đến, nếu như cha và đại ca cùng vào núi, cha con ba người làm được nhiều nhất chỉ là đào rau dại, rồi sau đó mắt to trừng mắt nhỏ.

"Công tử, có tiếng của lợn rừng"

Thanh Y còn chưa dứt lời, chỉ thấy một khoảng cây cối chuyển động lạ thường, một con lợn rừng lông đen có dáng người cực lớn hùng hổ chạy đến vị trí ba người.

Khương Tu Võ đi bắt gà rừng không ở gần đây, trong lòng n.g.ự.c Khương Bảo Châu lại chỉ có một con d.a.o gọt hoa quả, với sức lực của nàng mà muốn đ.â.m xuyên qua da lợn rừng thì rất có thể sẽ chọc giận lợn rừng. "Thẩm đại nhân, ta sẽ dẫn dắt lợn rừng rời đi, các ngài nhanh chạy đi!"

Thời khắc mấu chốt, Khương Bảo Châu có tinh thần vì người quên mình, chủ động che ở trước mặt Thẩm Hoài Dung rồi nói.

Không phải nàng nghĩ đến anh hùng cứu mỹ nhân, mà thật sự là muốn dẫn lợn rừng này tới chỗ không người, khi con lợn rừng chủ động tiến công về phía trước thì nàng có thể thu nó vào trong không gian.

Vào địa bàn của nàng rồi thì lợn rừng này sẽ phải nghe theo nàng.

Thẩm Hoài Dung đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, biểu cảm không thay đổi một chút nào.

Chỉ là một con lợn rừng, không đáng để hắn liếc mắt một cái, nhưng "thời khắc mấu chốt", Khương Bảo Châu vì bảo vệ hắn mà lấy thân chắn lợn rừng, trong lòng Thẩm Hoài Dung bỗng nổi lên một chút ấm áp.

"Hừ hừ!"

Ba kẻ loài người ngu xuẩn đứng bất động tại chỗ, lợn rừng cảm thấy mình như bị khiêu khích, lập tức càng thêm tức giận, nó đấu đá lung tung chuẩn bị giẫm đạp Khương Bảo Châu đang che ở phía trước.

"Thẩm đại nhân, ngài chạy mau đi!"

Thẩm Hoài Dung chậm chạp không cử động, chẳng lẽ là đã bị dọa đến ngu luôn rồi? Khương Bảo Châu chỉ đành phải tăng cao âm lượng, trong lòng cực kỳ khổ sở, Thẩm Hoài Dung cùng Thanh Y không chạy thì nàng giờ trò thế nào được.

"Khương tiểu thư nên lui về phía sau đi"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-khong-ta-vua-toi-co-dai-da-len-doan-dau-dai/chuong-76.html.]

Thanh Y giơ ngón tay cái lên với Khương Bảo Châu, rõ ràng là Khương tiểu thư đã sợ hãi đến đỏ cả mắt, còn cắn răng gắng gượng, đúng là người đáng tin cậy có thể kết giao.

Nếu như là các tiểu thư khác trong kinh thành thì có thể là sẽ tự lo trốn chạy, hoặc là sợ tới mức ngất xỉu rồi, bây giờ dường như Thanh Y đã tìm ra được nguyên nhân công tử nhà mình lại nhìn Khương Bảo Châu với một con mắt khác.

"A?"

Không tránh mà đối đầu với lợn rừng?

Khương Bảo Châu bị Thẩm Hoài Dung lôi kéo đến một chỗ cao, chỉ thấy Thanh Y móc một chiếc chủy thủ từ trong lòng n.g.ự.c ra, một cái đao phi thẳng đến chỗ đôi mắt của lợn rừng.

Dường như chỉ là một khoảnh khắc, lợn rừng trúng một đao kia liền liên tục kêu rên.

Đau đớn thật lớn khiến cho lợn rừng điên cuồng chạy lung tung, sau khi liên tục đ.â.m đổ mấy cây đại thụ thì tốc độ dần dần yếu bớt.

"Khương tiểu thư, ngài thích ăn thịt lợn rừng không?"

Thịt lợn rừng có mùi rất tanh, nhưng mà nếu làm tốt thì ăn còn ngon hơn cả thịt lợn nhà nuôi.

Trong kinh thành Đại Tề có tửu lầu bán món ăn hoang dã, thịt kho tàu làm từ thịt lợn rừng là tuyệt nhất.

Dù sao lợn rừng đã tự đưa mình tới cửa, nếu như không ăn thịt nó thì có chút lãng phí.

"Ăn, ta biết làm."

Khương Bảo Châu có chút mừng rỡ nói, con lợn rừng kiêu ngạo kia phải nặng ít nhất ba trăm cân, đầu heo, thịt heo, móng heo, cũng đủ để bọn họ ăn thật lâu.

Thừa dịp mới mẻ, tốt nhất lấy chút m.á.u heo ra, ăn gì bổ đấy, để bổ dưỡng cho cha Khương Bát Đấu.

Khi ba người đang chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm thì Khương Tu Võ xách theo mấy con gà rừng chạy như bay về, hắn chạy đến sau núi để săn, nghe thấy tiếng lợn rừng thì lập tức bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, hắn có bản lĩnh tự bảo vệ mình nhưng tiểu muội không có.

"Là Thanh Y đánh c.h.ế.t lợn rừng."

Khuôn mặt Khương Bảo Châu tràn đầy tươi cười, không thể nghĩ được vào núi một chuyến mà lại có thu hoạch lớn như thế, vấn đề hiện nay là làm thế nào để có thể kéo lợn rừng này xuống dưới núi.

Loading...